Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013

Tội lỗi của một con les

Nó lầm lũi bước vào nhà. Bây giờ nó đã quá quen thuộc với những dòng nước mắt vì những lời chửi rủa cay độc của bố mẹ và tiếng mỉa mai của con em gái.

Nước mắt chảy ròng ròng. Đôi vai rung rung theo tiền khóc thầm và bờ môi run run mặn xót.

Nó đã sai khi muốn là chính mình. Sai khi thích chị ấy. Sai khi Trời sinh ra đã bắt nó phải làm con người như thế, sống như thế.

Giờ đây cũng chẳng đứng về phía nó, cảm thông cho nó hay đơn giản chỉ là để nó yên. Nó còn có thể tin vào ai, tựa vào ai?

"Rác rưởi", "chó chết", "quái thai", "ô nhục",... và vô khối từ ngữ lăng nhục không còn là gì quá xa lạ với nó. Nhưng chúng đủ tàn nhẫn để nghiến ngấu gặm nát con tim đang thổn thức, xót xa trong tổn thương của nó.

Bố kéo giật nó lại. Tát, đấm, đá hay đánh bằng bất cứ cái gì ông ta vớ được. "Đánh chết nó đi!" Mẹ nó hét lên. "Loại ấy không đáng sống." Tiếng em gái nó rủa.

Nó im lặng chịu đau đớn. Và cắn môi, mỉm cười chua chát:"Chẳng còn ai hiểu và bảo vệ mình"

Nó bước về bàn cuối của mình. Mở cuốn vở. Trang giấy ướt đẫm nước bọt của đám bạn khạc nhổ vào trong khi nó đi ra ngoài.

Một vài ánh mắt nhìn nó khinh bỉ. Phía cuối lớp chỗ bọn con trai rộ lên tiếng cười ha hả.

Nó quỳ thụp xuống ôm mặt khóc.

"Khóc nè!" Thằng Nghĩa hét lên. Quả bóng rổ bay thẳng vào mặt nó đau điếng.

"Mày ơi, cho tao kiểm tra một tí nhé. Mày là đàn ông mà, sờ mó tí cũng có sao." 

Thằng Hà thọc tay vào ngực nó và cười sằng sặc. Nó hoảng sợ hất tay thằng bạn ra.

Tiếng cười vang lên khắp lớp.

"Ơ, vẫn khóc à? Thôi nín đi, tao đền cho mày nè." Trà My cầm tay nó dí vào chỗ kín của cô nàng. Nó tức giận rụt tay lại.

Hiền chạy ra đóng của lớp. Nó không muốn thầy cô giáo trông thấy cai cảnh cả lớp 12A1 này hành hạ nhân vật quái dị như thế nào. Nến không chắc cả lũ chuyển trường hết.

Sờ soạng, cắn, đánh, làm nhục, chửi rủa,... Cả lớp trút hết lên nó suốt 45" trống tiết. Nó oằn mình hứng chịu. Không thể thanh minh, cũng không thể phản ứng lại.. Nước mắt chảy xuống cằm xót điếng.

Mấy người hàng xóm thì thầm khi thấy nó đi qua.



Một đứa trẻ con chạy ra lè lưỡi lêu lêu nó:"Êu, đồ pê đê." Mẹ đứa bé chạy ra: "Tít.Không được hư." Bà lấm lét nhìn nó rồi kéo con vào nhà.

Mấy đứa con gái tầm tuổi nó thấy nó đi qua thì cười khúc khích. Nó thấy đau điếng ở đầu. Một khúc mía hỏng rơi xuống.

Nó òa khóc. Cả thế giới quay lưng lại với nó.

Chạy thật nhanh về nhà. Úp mặt vào gối nức nơe. Nó hận cuộc đời, hận bản thân. Sao nó lại là một con les? Là một con les là có tội ư?

3 ngày sau. Người ta không thấy nó. Nó không về nhà. Không đến lớp. Không đi qua nhà hàng xóm. Không đến nhà họ hàng, bạn bè.

Ngày thứ tư, lớp 12A1 xuất hiện một sư cô. Sư cô lặng lẽ về đúng chỗ mình ngồi học mọi khi. Đôi mắt sư cô nặng trĩu nỗi buồn, sự luyến tiếc. Cả lớp lặng người. Ân hận ư? Sư cô không bao giờ trở về ngày xưa nữa.

Sư cô đi trên con đường về nhà quan thuộc. Mọi người cúi mặt ăn năn trước cô.

Bố mẹ nó bật khóc khi nhìn thấy con gái mình trở về. Chiếc áo tu khoác trên vai chẳng bao giờ trả cho họ cô con gái họ từng làm tổn thuơng nữa.

Một đoạn trích trong blog của sư cô:"Nếu les là có tội thì tôi sẽ khoác áo tu cả một đời để ăn năn tội mình.
xem truyện les nhiều hơn được tổng hợp tại đây nè truyện les full

Quá khứ chìm trong sex, tôi thành Les [hay]

truyện les học sinh, truyện les giáo viêntruyện les mới nhất , doc truyen les, truyen les hay nhat, truyen les full, truyện của les, truyen tranh les, truyen les moi, truyen les hot 
Tôi, 26 tuổi, giáo viên tiểu học, đang trên con đường đi tìm giới tính của chính mình.

Bạn bè đều không tin vào sự thay đổi của tôi, họ nói: "Đồng tính là bẩm sinh, không thể thay đổi được, không thể tẩy não được, mày đừng hành hạ bản thân mày theo kiểu ép xác đấy nữa, tao sẽ giới thiệu cho mày mấy em Les tao quen, chất lắm". Nhưng mặc kệ họ và những niềm tin của họ, vì tôi đã thay đổi từ trong sâu thẳm suy nghĩ và tâm hồn mình. Ngay sau đây, tôi sẽ kể cho bạn nghe về hành trình ấy, hành trình tôi đi tìm lại chính mình, và cũng là hành trình trong suốt bao nhiêu năm qua đã khiến tôi tin rằng "mình không phải là con gái".

Từ 21 tuổi trở về trước, lúc nào tôi cũng sống với cảm giác lo lắng, sợ hãi căng thẳng vì phải mang trong mình một bí mật không tiết lộ được với ai. Cuộc đời tôi lúc đó là một nỗi buồn không tên, một bóng tối sầu thảm lúc nào cũng đeo đẳng trong từng suy nghĩ, từng lời nói, từng hành động. Bởi tôi là một Lesbian (đồng tính nữ), tôi nghĩ rằng tôi bẩm sinh đã là một người như thế, không bệnh tật, không di truyền, không có lý do gì cả, nó đã nằm trong linh hồn tôi từ lúc tôi được sinh ra trên cõi đời này, và tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ có được hạnh phúc đích thực trong cuộc sống này.

Năm 9 tuổi tôi đã biết thích các bạn gái cùng lớp. Năm học nào trôi qua, tôi đều thầm thương trộm nhớ một bạn gái nào đó. Lần đầu tiên biết yêu, cũng lại là thầm yêu một bạn gái trong trường. Những ngày tháng được ở bên cạnh để yêu thương và chăm sóc cô ấy là những ngày tháng tuyệt vời nhất, dù chỉ có mình tôi đang yêu.

19 tuổi, lần đầu tiên tôi có người yêu, một cô gái tôi rất yêu và tôi rất hạnh phúc vì cô ấy cũng yêu tôi theo đúng cách tôi thích. Mối quan hệ này kéo dài được 2 năm, có lẽ đó là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất, và cũng chính là khoảng thời gian tôi đau đớn nhất, vì yêu... Thời gian trôi, tôi trải qua nhiều mối quan hệ khác, con trai cũng có, con gái cũng có. Rất nhiều. Trong tất cả quãng thời gian đó, tôi rất đàn ông, ăn mặc như con trai, hành xử như con trai và cũng đáng tự hào một chút, tôi ga-lăng nổi tiếng (đôi khi tôi còn suy nghĩ: không biết bố có ga-lăng bằng mình không nữa?).

Với câu chuyện này, tôi chắc chắn rằng ai cũng sẽ nghĩ "con bé này les bẩm sinh", tôi cũng từng nghĩ thế trong suốt 21 năm, không những thế tôi còn có một niềm tin vững mạnh vào điều đó. Rồi một biến cố lớn xảy ra trong cuộc đời tôi, để tôi nhận ra "Ồ, hình như mọi việc không như mình nghĩ, hình như không hẳn mình là Les", và thế là tôi bắt đầu hành trình tìm lại giới tính, dài và gian khổ, rất đau đớn nhưng... Bạn biết rồi đấy, năm nay tôi 26 tuổi, là một giáo viên tiểu học, bây giờ tôi đã không còn thích con gái theo cách trước đây nữa. Ý tôi là tôi không còn muốn yêu họ như một người con trai yêu một người con gái, tôi cũng không còn ham muốn được quan hệ với con gái từ rất lâu rồi. Tôi bắt đầu thích con trai nhiều hơn, có những rung động thật sự với họ và bắt đầu tin rằng mình sẽ rất hạnh phúc với gia đình của mình, với người đàn ông mình yêu và những đứa con xinh xắn.



Và đây là cuộc đời tôi.

Nhà nằm ở khu vực được xem là "bãi đáp" của con nghiện và gái mại dâm, tôi biết đến phim sex từ rất sớm, khoảng 4 tuổi. Lúc đó tôi đã xem nhiều phim sex đến nỗi từ 5 tuổi đến tận bây giờ tôi không còn nhu cầu xem lại chúng nữa, vì tôi đã biết hết rồi. Đây là lý do đầu tiên. Và đó cũng là khoảng thời gian tôi bắt đầu bị lạm dụng. Tôi bắt đầu bị lạm dụng từ năm tôi 4 tuổi, bị lạm dụng bởi chính những người hàng xóm xung quanh nhà mình, già có, trẻ có. Chính vì tôi đã biết về sex quá sớm nên tôi đã rất bình tĩnh, khi bị giở trò đồi bại tôi cũng không sợ. Có lẽ chính vì thế nên tôi đã không nghĩ và không biết rằng mình nên tìm cách tránh những chuyện đó. Nó kéo dài liên tục cho đến khi tôi 15 tuổi. Khủng hoảng thay, người đó là bố của bạn thân tôi. Cả một quá trình dài như vậy nên tôi vô thức chấp nhận những điều này như một cách thể hiện tình cảm, rất kỳ quái.

Tôi chưa từng bao giờ bị cưỡng bức thật sự, nhưng tất cả những sự xâm hại đã để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng đến tâm hồn và thể xác tôi. Tôi còn nhớ mãi lần bị xâm hại khi tôi 14 tuổi, bởi một bảo vệ trường cấp 2. Hồi đó, trường tôi có nhiều bảo vệ, mỗi bố lại có những đứa con cưng riêng. Được các bố bảo vệ quý là rất sướng vì đi muộn vẫn được vào trường, có chỗ gửi xe đạp riêng mà không cần vé, đôi khi còn được xin điểm cho nữa. Tôi là một trong số những đứa con cưng đó, tôi rất thích và tôi cũng rất quý bố bảo vệ.

Mới đầu, sự yêu quý thể hiện bằng cách thơm hít, tôi không thích nhưng vì sự "không sợ" được rèn luyện từ bé nên tôi cũng không phản ứng gì, cùng với thời gian thì mức độ cũng được nâng cấp, tôi bắt đầu bị sờ ngực và tôi đã không phản ứng gì hơn ngoài việc tỏ ra khó chịu. Ông ta cho tôi tiền và tôi cũng "không sợ", coi mọi chuyện như bình thường. Cho đến một ngày, sau giờ học buổi chiều, ông rủ tôi đi khóa cửa các lớp. Chuyện gì phải đến, cũng đã đến, tôi đứng đó trong một góc tường, sốc nặng và bất lực để ông dầy vò khắp cơ thể tôi bằng miệng, bằng tay vô cùng thô bạo.

Đến tận sau này khi gặp bác sĩ tâm lý tôi mới biết rằng hậu quả của sự việc hôm đó đã ảnh hưởng đến tôi to lớn thế nào. Đây là những gì bác sĩ đã nói: "Em không nhận ra thôi, cú chấn động tâm lý đó lớn đến nỗi cơ thể em đã phản ứng dữ dội lại bằng cách đóng gần hết các cảm giác". À thì ra là thế, đó chính là lý do vì sao cơ thể tôi lại vô cảm đến vậy, tôi không có nhiều máu buồn, tôi không dễ bị kích thích về mặt cơ thể, ngay cả khi xem những đoạn phim nóng bỏng khiến người khác phải đỏ mặt. Tôi cũng chỉ có rất ít cảm giác khi quan hệ với con trai. Chính vì thế tôi đã tìm đến con gái. Đồng thời, tôi mất niềm tin vào đàn ông và tôi không tin một ai trong số họ. Tôi đã có một lý do để tin mình là les bẩm sinh...
Tôi nghĩ tôi yêu phụ nữ, mà tôi yêu họ thật, nhưng đấy là khi tôi chưa biết tại sao tôi lại yêu họ nhiều đến thế.

Tôi lớn lên cùng với một bí mật như vậy, nhưng tôi đã không nhận ra rằng tôi có một nỗi sợ vô hình từ trong tâm thức: "tôi sợ đàn ông", tôi sợ sự thô bạo của họ đến từ ấn tượng rất xấu trong cuộc đời thơ ấu của mình. Tôi không nhận ra điều đó cho đến khi cách đây mấy tháng, bạn tôi mua một chiếc xe đạp mới rất đẹp, và tôi muốn mượn đi thử. Tôi bắt đầu đạp xe trên triền đê, rất vui rất thích, cho đến khi tôi nhìn thấy trên đoạn đường mình sắp đi qua có 3 người đàn ông, họ đang làm gì đó, dù ngay sau tôi là một đám các cô đang cắt cỏ và phía đường chính ở trên thì đang có rất nhiều xe đi lại.

Tôi sợ, tim đập rất nhanh, óc tôi căng ra nghĩ đến tất cả những tình huống có thể xảy đến: "Liệu họ có trêu mình ác ý không?", "liệu họ có cướp không?", "liệu họ có cười những điệu cười thô bỉ khi mình đi qua không?", "liệu họ có làm gì khiến mình đau không?" ... "mình sợ lắm". Nhưng tôi vẫn cứ trấn an mình và đi tiếp, tôi đi qua họ và hóa ra họ đang mắc mồi để câu cá, chẳng ai trong số họ thèm để ý gì đến những việc xung quanh. Tôi đi thêm một đoạn ngắn nữa và tôi lại nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi đang đi bộ ngược chiều với mình, một nỗi sợ lại dấy lên, và thế là tôi ngay lập tức quay đầu xe đạp về nơi bạn tôi đang làm việc.

Tôi đã nhận ra tôi vẫn sợ, dù tôi đã gặp bác sĩ tâm lý để hóa giải những câu chuyện sàm sỡ, xâm hại và lạm dụng từ khi tôi 4 đến 15 tuổi. Nhưng những chấn động vẫn thoang thoảng còn đó, và tôi sẽ vẫn phải tiếp tục đối mặt với nó, nhưng ít nhất tôi đã biết rằng mình sẽ phải làm gì, ít nhất tôi biết mình từng đánh đồng một nhóm người xấu xa nhỏ với một nhóm lớn những người đàn ông tốt trên đời. Trước đây, khi chưa nhận ra điều đó, tôi chỉ vô thức tránh xa những nơi có nhiều đàn ông, tôi nghĩ tôi ghét đàn ông, thế là đủ. Tôi càng tin rằng mình chỉ yêu phụ nữ, chỉ có thể yêu được phụ nữ mà thôi, tôi sẽ không thể yêu được một người đàn ông nào hết.

Tôi nghĩ tôi yêu phụ nữ, mà tôi yêu họ thật, nhưng đấy là khi tôi chưa biết tại sao tôi lại yêu họ nhiều đến thế. Gia đình tôi ngày xưa rất nghèo, bố mẹ đi làm suốt, từ nhỏ tôi đã hay ở với bà nội và chơi một mình. Đến tận bây giờ tôi vẫn hay kể rằng "tuổi thơ của tôi là cái tủ bát và bà nội". Tôi yêu mẹ lắm. Tôi nhớ mẹ lắm nhưng biết làm sao được, mẹ vẫn phải đi làm thôi. Rồi càng lớn thì mẹ tôi lại bận rộn nhiều hơn, càng ít thời gian dành cho tôi hơn và thế là tôi đã phải trải qua tuổi dậy thì của mình hoàn toàn cô đơn, lạc lõng và đau khổ với những tình cảm đơn phương của mình.

Tôi và mẹ chỉ bắt đầu gần lại với nhau hơn khi tôi đã đi học ở xa, mỗi khi tôi về nhà thì hai mẹ con bắt đầu nói chuyện với nhau như những người lớn, dù cũng hơi muộn nhưng tôi rất thích. Tôi vẫn nhớ y nguyên khoảng thời gian đó. Mẹ là người bạn của tôi. Rồi mẹ mất, tôi cảm giác như mình không còn gì để mất. Tôi rơi vào vực thẳm không có lối thoát và tôi đã như thế trong suốt 3 năm tiếp theo.



Tại sao tôi lại kể ra câu chuyện này, lý do là vì, sau này khi tôi đã yêu thương những người con gái đủ sâu sắc và đủ nhiều thì tôi chợt nhận ra "không phải tôi yêu phụ nữ bẩm sinh" mà tôi tìm đến họ như đang tìm lại cảm giác yêu thương mà mẹ dành cho tôi.

Theo lý thuyết Năm ngôn ngữ yêu thương của Gary Chapman, thì con người có 5 cách yêu thương người khác và được người khác yêu thương đó là: những lời động viên yêu thương, những món quà, những khoảng thời gian dành cho nhau, sự giúp đỡ tận tụy và những cử chỉ âu yếm. Cũng phải cám ơn bác Gary Chapman, vì nhờ việc mình đọc được lý thuyết này mà mình mới nhận ra "À, mình thích được dành thời gian với những người mình yêu thường và mình cũng thích được cho và nhận những hành động âu yếm". Cũng chính vì tôi nhận ra điều này nên tôi cũng đã nhận ra "hóa ra ngày xưa mình yêu mẹ, mong mẹ nhiều đến thế, mình muốn được dành nhiều thời gian với mẹ, mình muốn được mẹ ôm thơm nhiều lắm", nhưng ngôn ngữ yêu thương của mẹ tôi lại là sự chăm sóc tận tụy. Chính vì vậy nên mẹ rất yêu tôi và tôi rất yêu mẹ nhưng tôi ít khi cảm nhận được tình cảm của mẹ.

Tôi có một người bạn từng nói rằng "cái gì mình thiếu thì mình sẽ dễ có xu hướng trở nên thái quá về nó", điều này đúng với tôi. Tôi quá thiếu những cái ôm thơm từ mẹ, dù mẹ tôi đã dành rất nhiều thời gian cho tôi, nhưng mẹ lại đột ngột ra đi làm tôi có một cảm giác thiếu thốn đến mức thê thảm cái nhu cầu được ở bên cạnh mẹ. Nỗi đau quá to lớn từ việc tôi mất mẹ tôi. Tất cả những sự lý giải này tôi chỉ mới tìm ra được trong thời gian gần đây để giải thích việc tại sao tôi muốn gần phụ nữ đến thế, yêu phụ nữ đến thế và tôi cần được họ âu yếm tôi nhiều đến thế. Và cũng may rằng tôi tìm ra tất cả những lý do này để tôi nhận ra rằng tôi tìm đến những người con gái khác, yêu họ là để tôi có được lại cái cảm giác yêu thương an toàn mà tôi đã từng có với mẹ tôi.

Trước đây, tôi rất thích quan hệ tình dục với phụ nữ, tôi đã làm việc đó rất nhiều. Ngay cả sau này, khi tôi không còn yêu phụ nữ theo mối quan hệ nam nữ yêu nhau, thì thi thoảng, đối với những người con gái tôi rất thân, tôi rất quý, yêu thương đến mức bản thân mình còn cảm thấy không biết phải làm gì để thể hiện được tình cảm này đây, tự nhiên tôi lại mơ hồ có một cảm giác tôi muốn quan hệ tình dục với họ.

Tôi tưởng tượng điều đó trong đầu mình, nhưng trong những thước phim tưởng tượng đó, tôi chỉ luôn tưởng tượng ra những cảnh mình giúp các bạn ý được thỏa mãn. Rồi cũng đến một lúc chính tôi cũng cảm thấy khó chịu với những suy nghĩ, với những cảnh tượng do chính mình tạo ra và tôi bắt đầu với câu hỏi "tại sao mình lại nghĩ như thế nhỉ?" và rất nhiều các câu hỏi tại sao khác.

Đã có lúc tôi tưởng như bế tắc. Tôi phải tìm kiếm sự trợ giúp của các bạn mình, những người bạn làm trong lĩnh vực tâm lý và huấn luyện tinh thần. Cám ơn vô cùng sự kiên nhẫn cũng như sự giúp đỡ tận tình của họ, tôi đã nhận ra rằng: "Hóa ra không hẳn là mình thích quan hệ với con gái, đơn giản chỉ vì mình đã tiếp xúc với phim sex quá sớm và đầu óc non nớt của mình đã vô tình cài đặt thông tin sex là hình thái cao nhất để thể hiện tình yêu thương - trong - mọi - mối - quan - hệ".

Sau khi nhận ra điều này, quả thật tôi đã giảm hẳn nhu cầu tình dục, và nhu cầu này đối với các bạn gái hầu như không còn gì. Tôi có thể khẳng định như vậy bởi sau đó không quá lâu, một em gái trẻ rất nữ tính, thông minh, xinh đẹp và quyến rũ nói thích tôi. Tôi biết, em cũng biết là tôi găp nhiều khó khăn trong tình dục. Em nhắn cho tôi một tin nhắn: "Em muốn làm việc đó với chị để chị có được những cảm giác mà chị xứng đáng được có". Ngay khi tôi nhận được tin nhắn này, tôi có cảm giác chính xác được gọi là nóng lạnh, vì tôi lạnh buốt sống lưng, rồi ngay sau đó là nóng bừng lên cả người, thở gấp, mất bình tĩnh và toát mồ hôi. Tôi vô cùng bối rối. Điều đó đã chứng minh cho tôi thấy, hình như tôi đã tin mạnh mẽ vào một điều gì đó rất sai lầm trong gần 20 năm cuộc đời tôi.

Khi các bạn đọc những dòng này, có lẽ các bạn sẽ nghĩ nó đơn giản, đối với ai đó thì có thể, nhưng với tôi thì hoàn toàn không. Câu chuyện này được viết ra với mong muốn có thể nhắn nhủ với các bạn rằng: "Tôi từng tin tôi là một người đồng tính bẩm sinh, nhưng đến một ngày khi tôi tự hỏi bản thân về giới tính của mình, thì tôi nhận ra niềm tin của tôi không hẳn đã mạnh mẽ như tôi từng nghĩ."

Năm nay tôi 26 tuổi, tôi có một quá khứ không êm đềm cho lắm, nhưng những nỗi đau trong quá khứ sẽ không thể ngăn cản tôi cảm thấy hạnh phúc trong hiện tại vì tôi biết tôi là một người con gái rất bình thường. Tất cả những điều tôi cần làm bây giờ chỉ là "tôi cần thay đổi những nếp suy nghĩ và hành động đã từng hình thành và đã trở nên quá quen thuộc với tôi trong suốt ngần ấy năm cuộc đời", thế thôi.

Nhìn vào hành trình của mình, tôi muốn trở thành giáo viên, vì tôi muốn câu chuyện này của mình sẽ đến được với càng nhiều bạn trẻ càng tốt, để có rất nhiều bạn sẽ dám đối diện lại với quá khứ của mình; và để nhận ra "tôi không phải người đồng tính bẩm sinh, tôi đang trên con đường chiến đấu để tìm lại được giới tính thật của mình. Đó là một hành trình dù chông gai nhưng rất thú vị."
 xem thêm truyện les "Mãi yêu chị em nhé"


Làng Xì Tin - MXH Đầy Cá Tính
Tham gia MXH ảo, thể hiện phong cách, tài năng chinh phục nhiệm vụ hấp dẫn....

khát vọng yêu [truyện les mới và hay]

Thoáng thấy bóng dáng tôi, bao ánh mắt nheo lại đầy ẩn ý, những lời châm chọc, những tiếng cười hô hố, cứ xoáy sâu vào tim óc tôi…
Mặc dù vậy, tôi vẫn không thể làm khác được, nhìn thấy những gã trai tôi lại rung động, tôi lại tìm mọi cách để làm quen, để được tiếp cận họ. Đã bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn lao theo những khát vọng của mình, quên đi cả lòng tự trọng…

Tôi là một gã đàn ông, có vẻ ngoài mạnh mẽ. Nhưng bên trong cơ thể cao to, với những đường nét khỏe khoắn là một tâm hồn mềm yếu của một phụ nữ. Tôi luôn khao khát được tựa vào một bờ vai vững chãi, khao khát được một vòng tay ôm của một người đàn ông. Tôi phải âm thầm chịu đựng, giấu giếm những tình cảm bất thường của mình, cho đến khi gặp hắn.
Hắn không phải là người thuộc giới tính thứ 3, nhưng hắn hiểu những điều tôi đang cố giấu giếm, kìm nén. Hắn đến và chấp nhận tôi như một phép thử. Tôi lao theo những đam mê với hắn, có bao nhiêu vốn liếng tôi cũng đốt sạch vào cuộc tình lừa bịp ấy. Nào tiền, nào xe tôi đều không tiếc giao hết cho hắn.
các bạn đang xem  truyện les mới nhất và hay nhất 2013doc truyen lestruyen les hay nhat, truyen les full, truyện của lestruyen tranh lestruyen les moitruyen les hotđọc truyện lestruyen les buontruyen ve lestruyện les hay, xem truyen les
Cho đến tận khi tôi nhìn thấy hắn ôm eo một cô gái vào nhà hàng, tôi mới hiểu hắn đã lợi dụng tình cảm của tôi, những tình cảm hắn ban phát cho tôi còn quá ít ỏi so với tấm chân tình tôi dành cho hắn. Đến khi không còn lợi dụng được tôi nữa, hắn vứt bỏ tôi như thải một túi rác. Tôi chỉ hiểu được sự thật khi chứng kiến hắn lên xe hoa, mà với một cô gái đàng hoàng, chứ không phải với một gã đồng tính như tôi…

Tôi không đủ can đảm để níu kéo, để vạch trần bản chất lợi dụng của hắn. Bởi người ta sẽ tin hắn chứ chẳng bao giờ tin tôi.
Vết thương đầu đời không làm tôi khôn hơn. Tôi biết thêm những gã đàn ông khác. Họ đến rồi đi, cũng chẳng thật lòng với tôi được bao nhiêu. Vậy mà tôi vẫn không dứt được họ, không căm thù được đàn ông và cũng không thôi hy vọng… rằng một ngày kia tôi sẽ được hạnh phúc!
Tôi đã hiểu những khao khát của mình, Thượng Đế không cho tôi một giới tính bình thường trong một hình hài bình thường. Những ánh mắt khinh bỉ, những tiếng cười châm chọc của những gã trai bị tôi bám theo làm quen, tán tỉnh, nhiều khi cũng làm tôi hổ thẹn, mặc cảm và đau xót… Tôi hiểu tất cả, nhưng tôi không thay đổi được, không làm gì khác được…
Cũng may mắn tôi có cái nghề làm vàng thủ công, nên tôi có thể kiếm được tiền chi phí cho bản thân mình, ngoài ra cũng dành dụm được những khoản nho nhỏ để tiêu phí vào những cuộc tình.
Là ngu hay khôn? Là đúng hay sai sau mỗi cuộc tình, tôi cũng không tự rút ra được… Tôi không có quyền lựa chọn cho mình một giới tính, một cách sống. Tôi không thể thoát ra được dù đã cố rất nhiều…
Đến bây giờ, qua bao đắng cay, lừa lọc, tôi vẫn khát khao một hạnh phúc. Liệu như thế có quá xa vời?


Làng Xì Tin - MXH Đầy Cá Tính
Tham gia MXH ảo, thể hiện phong cách, tài năng chinh phục nhiệm vụ hấp dẫn....

[truyện les mới] "When I'm with you"

Tác giả :nuhoangtuyet1409

Tình trạng : Hoàn thành


Tháng 9 mùa thu lá vàng rớt rụng , từng chiếc lá lặng lẽ ôm mình lìa khỏi cành cây mà chịu lấy số phận ngao du với gió , nhiều người cho rằng lá lăng nhăng đã vì gió mà bỏ cây ra đi , nhưng có ai nghĩ rằng lá ra đi không phải là lá yêu gió mà vì cây không muốn giữ lá ở lại bên mình nữa ? Cô gái ngôi trên chiếc ghế đá , nhặt từng chiếc lá rơi rớt trên chiếc ghế ấy , cô nhìn lá mĩm cười rồi thả tay mình cho lá về với gió . Cô quan niệm rằng lá bỏ cây đi vì cây chẳng còn đủ sức giữ lá ở lại , lá quyết định theo gió nơi lá đc tung hoành thiên hạ trước khi lúc nó rời khỏi người tình gió và cây của mình ...

Cô gái nhìn ra phía biển , biển cũng có sóng vỗ về bên mình họ thật hạnh phúc , hạnh phúc hơn mối tình tay ba của lá , của cây và của gió . Mặt trời dần dần lặng sau đồi núi , để lại 1 vệt dài màu hồng cắt ngang nơi ranh giới giữa biển và mây mà người ta gọi là đường chân trời . Chợt phát hiện ra rằng biển cũng có tư tình với mây , họ mượn đường chân trời để gặp nhau , để cười và ôm nhau vào lòng , những lúc ấy sóng lại đổ ào ạt và làm thủy triều dâng lên vì sự ghen tuông của mình . Từ lúc ấy họ đã lập ra 1 hợp đồng với nhau cho tất cả sự vật . Lá sẽ bên cây tới mùa thu ròi về với gió ... Biển sẽ gặp mây 2 lần 1 ngày , lúc ấy sóng sẽ cho nước dâng cao ,thời gian còn lại mây phải ở bên bầu trời cơ ... Định lí ấy là của một người khó quên trong lòng cô gái

Nhớ lại ngày nào đó nơi chứng kiến chuyện tình của gió và mây , cô gái không phải ngồi 1 mình đơn độc như lúc này không phải quan sát biển kĩ càng như lúc này và cũng không im lặng như lúc này ... Cô đg hứng gió , 1 cơn gió của sự đơn độc ...

Trời về đêm , ánh đèn đường từ khắp dãy phố dần dần đc bật lên sáng rọi cả đường phố , những dãy ghế gần chỗ cô ngồi , giờ đây phút chốc trở nên đông đúc hơn , từng cặp - từng cặp , tình nhân một - mặt đối mặt tay trong tay , cười nói vui vẻ . Lấp lánh lờ mờ sự phản chiếu của ánh đèn đêm vào nước cô thấy 1 cặp tình nhân ngồi trên chiếc ghế gỗ mà cô đg ngồi , họ cười nói vui vẻ một người dựa đầu vào người còn lại chỉ chỉ tay về phía biển phân tích về cái truyền thuyết " Mỗi thứ đều có 1 tình yêu riêng của mình " , đôi lúc họ nhìn nhau mà chẳng nói gì ròi họ cười to lên , khi ở cạnh người có cùng nhịp đập với tim mình , lúc đó cũng là lúc thanh thản và bình yên nhất chỉ cần bạn nắm lấy tay tôi và tôi giữ chặt tay bạn lại và nghe nhịp đập của trái tim mà thôi , vì nơi ấy đã có trái tim mở lời và nhận lời dùm mình rồi . Cảm giác ấy cứ sôi sục nãy nở khi tôi ở gần bên bạn ... Xa xa chốn ấy, phía cô đg hướng về có 1 bàn tay nào đó mà cô gái luôn mong đợi , giờ đây đã ngỏ lời mời cùng cô gái , đưa tay gọi cô bước lại ... Cứ thế cô đi , càng đi càng xa , càng xa -càng xa nước càng dâng cao hơn ... Gìơ đây cô đg lặng xuống đáy sâu của lòng biển , mắt cô nhắm lại ... Bàn tay như đg cầm lấy 1 vật gì đó và cứ thế lặng lễ trôi ... Trôi mãi .. trôi mãi ... , cho đến khi ...

- Có người kìa , lại đằng đó đi ... Cô ta chết ròi !

- Gọi cảnh sát mau !

+ 6:00 AM phát hiện 1 tử thi trôi dạt theo ven sông , Theo giấy tờ tùy thân nạn nhân tên Thái Trác Ngọc , tìm thấy 1 cái bóp trong người nạn nhân gồm giấy tờ tùy thân và bức ảnh của nạn nhân chụp với 1 cô gái khác , hiện giờ đã liên lạc đc với gia đình nạn nhân và 1 cô gái còn lại trong hình , chúng tôi vẫn tiếp tục điều tra nguyên nhân sảy ra cái chết cho nạn nhân .

Tôi nhận đc 1 cuộc điện thoại từ phía cảnh sát , họ chỉ nói tên Trác Ngọc và bảo tôi đến chỗ ấy ngay . Tôi lấy ly để rót nước , bất cẩn đụng phải bình hoa rớt xuống , nó vỡ tan " Không có chuyện gì đâu " tôi tự trấn an mình và đến ngay đồn cảnh sát . Đã vào đến nơi tôi cần có mặt , mẹ Trác Ngọc lao vào tát thật mạnh , dùng móng tay nhọn sắt của bà ấy gào lấy khuôn mặt tôi - bà ấy nắm đầu tôi chửi rủa .

- Trác Ngọc nhà này có làm gì hại tới mày hả ? Mà sao mày độc ác vậy . Trả con lại cho tao điiiiii ( Bà ta vừa khóc vừa đánh vào tôi , Những người xung quanh đó cản lại - Nếu bà ta không phải là mẹ của Trác Ngọc thì tôi sẽ kiện ngay về việc bạo lực với người khác ròi .)

Tôi ngơ ngác , chẳng biết có chuyện gì sảy ra , tôi dùng tay chỉnh lại đầu tóc ...

Xin lỗi cô , mời cô theo chúng tôi ạh !

Tôi lặng lẽ đi theo họ , trên con đường mà 2 dãy phòg đều màu trắng .. càng đi tôi càng cảm thấy lạnh , đến cuối con đường họ dừng lại , ròi mở lấy 1 cách cửa khác . Trong căn phòng ấy , trống rãi và có nhiều cái hộp đc xếp theo số thứ tự , tôi vẫn đi với họ cho đến số 185 bỗng họ dừng lại . Tôi không hiểu sao nước mắt từ 2 khóe mắt cứ trào lên dù tôi vẫn chưa biết việc gì , họ bắt đầu mở cái hộp đó - tôi dùng tay mình mở chiếc khăn trắng ấy tôi ... tôi ... thấy .... nước mắt tôi tuông trào càng dữ đội hơn , tôi cố cắn chặt răng mình lại gòng hết sức và khuyên nhủ mình phải đứng vững ... Bạn nằm đó cứ im lặng - tôi nhớ vì tôi mà bạn đã sửa cái sự im lặng đó ròi mà , mỗi lần gặp tôi bạn thường chạy lại gần tôi năm lấy tay tôi và mĩm cười , nhưng giờ đây tay tôi đg nắm chặt tay bạn , Bạn khoác trên mình 1 bộ quần áo mới sạch sẽ và tươm tất - tôi chưa bao giờ thấy bạn mặc đồ ngủ trước mặt tôi cả , chiếc nhẫn của bạn vẫn còn nằm trên bàn tay bé nhỏ có thể bảo vệ lấy tay tôi , khẽ nắm lấy bàn tay đó - tôi tháo ra cho bạn , tôi gọi thầm tên bạn 1 lần nữa trước khi người ta đẩy cái hộp vào , nước mắt tôi rơi nhưng vì bạn cái miệng tôi vẫn cười ..

Sớm mai người ta bỏ bạn vào trong 1 cái hộp hình chữ nhật bằng gỗ đc sơn màu nâu , vừa vặn với bạn - tôi len lén đứng sau gốc cây mà nhìn bạn vì mẹ người không cho tôi đến nơi đó , giữa tôi và bạn giờ đây bị ngăn cách bởi 1 màn gỗ của 1 phía cạnh cái hộp to tướng đó , nhưng tôi biết bạn không ở đó đâu , mà bạn đg ở cạnh bên tôi nắm lấy tay tôi đây mà - gió thổi xào xạc làm tai tôi nghe thấy tiếng nói ngọt ngào ngày ấy của bạn bên tai tôi ...

- Ngọc hứa dù bất cứ chuyện gì sảy ra sẽ ở bên cạnh Hân mà thôi !

Tôi khẽ cười , có 6 người đg đễ cái hộp ấy xuống 1 cái lỗ đã đào sẵn chôn sâu vào lòng đất , họ lại như mẹ bạn căn cách không cho tôi gặp bạn .

Tôi lặng lẽ mĩm cười với cái hộp đó ròi cho xe thẳng tới " Love House " của bạn đã thiết kế riêng cho tôi - cho chúng ta , khung cảnh nơi này bắt đầu làm tôi nhớ bạn ghê gớm , từ thiết tha đến bây giờ tôi thấy sao nó xót xa quá , 5 ngày trước chính cái ghế sofa đó bạn ôm tôi vào lòng chúng ta cùng ngồi đó nói chuyện và :

- Cô làm gì ở nhà con gái tôi , cút khỏi đây ngay .

- Má làm gì vậy ?

- 2 tụi bây tự hỏi mình coi đi tụi bây vừa làm gì ?

- Ôm ! ( tôi ngẩn ngơ trả lời , Trác Ngọc quay sang nhìn tôi ròi cười )

- Tôi không nói chuyện với loại hết đàn ông yêu đi dở trò gớm ghiết đi yêu con gái như cô . Biến khỏi nhà tôi cho khuất mắt !

- Xin lỗi bác , nhà này là của cháu .

Tôi tự cười thầm vụ việc hôm đó , mẹ bạn không cho bạn ở đấy với tôi - Bạn hư lắm , không chịu nghe lời mẹ mà cứng đầu ở lại . Tôi đành dỗ dành , và cho bạn về về giải thích với mẹ bạn . Nước trên mắt tôi giờ đây đg tuông trào chứ không còn rớt rơi nữa , tôi ngã mình xuống ghế sofa , trong đầu tôi giờ đây chỉ toàn là hình ảnh bạn - tai tôi đg thèm thuồng muốn nghe giọng nói bạn - tim tôi đang thắt thật chặt , tôi cắn lấy răng mình nhăn mặt từ đáy sâu con tim tôi . Đau ... Đau lắm ...!!! nó vỡ ra từng mãnh , tôi gào lấy ghế sofa như 1 tên nghiện thuốc lên cơn , nghiến răng mình - mặt tôi nhăn nhó lại bọn họ cần thuốc phiện còn tôi ? TÔI CẦN BẠN ! Dường như tôi không còn chịu nổi đc nữa :

- TRÁC NGỌCCCCCCCC..........

Tôi hét lớn tên bạn , tiếng nức của tôi kiu dồn dập ... Tôi bắt đầu rên rĩ ,đuối wá ròi - tôi kiệt sức ngã lăng xuống đất ...

Bạn kìa , tôi kìa - tôi hạnh phúc khi bạn nắm lấy tay tôi .

" - Đừng sợ Hân nhé ! Mình chỉ yêu nhau thôi , tình yêu của chúng ta không có tội đâu .

- Hân sẽ chịu đựng vì Ngọc ! "

-------------------------

" - Ngọc biết tại sao mà mỗi mùa thu lá rời cây không ?

- Tại vì lá ghét cây ròi , bỏ đi hết cho cây trơ trụi , tại cây chảnh wá mà .

- Giỡn wài àh nhaaaaa . Hông biết thì thôi đi .

- Chờy , dzậy chứ Hân biết hôngggg

- Biết ! Mà " chụt chụt " cái đi ròi nói cho nghe .

- Chờy chờy , người ta là " bị " dê còn cái này là " đc " dê nha , nè " Muahzzzz " .

- Người đc dê là do người có máo dê chịu dê thôi mà ( hahaha ) . Thì ra là vậy nè .... "

"- Tèn tén ten ...

- Wow , nhà đẹp quá àhhhhh , iu kiến trúc sư của Hân "số dách" nè " Muahzzz "

- Hân thích là đc ròi , bản thảo của căn nhà này Ngọc vẽ theo cái bức tranh mà ai đậu hòi tốt nghiệp tiểu học đó nha .

- Còn nhớ nữa kìaaaaaaa , hèn chi thấy wen wen đó nha .

- Chìa khóa nè !

- Chìa khóa cũng làm có tên nữa , thấy Ngọc cứ im im mà lãng mạn quá dzạaaa .

- Uả sao hông nhắc Ngọc đi Hân ?

- Nhắc gì Ngọc ?

- HAPPY BIRTHDAY !!! Qùa đây nè , Hân sẽ lây cái trái tim - còn Ngọc sẽ đeo cái chìa khóa ! Hẹn ước nha , chỉ có chìa khóa Ngọc mới mở đc trái tim Nghiên thôi đó ! "
------------------------------

" - Hân đừng buồn nha , xong 2 cái hợp đồng nhà nữa , tụi mình đi Mỹ ở - thì sẽ không phải nghe lời ra tiếng vào như ở đây đâu ! Okay ??

- Ừhm , vì Ngọc cả thôi . Sao Hân cũng chịu đc , chỉ cần có Ngọc bên cạnh ."

----------------------------

" - Ngoan đi nè cục kưng , về giải thích cho mẹ , lỡ đâu hiểu ra thì sao .

- Thôi , Ngọc biết tính mẹ Ngọc mà

- Cải lệch luật sư heng , phạt rửa toilet 3 tháng luôn !

- Rửa xuống đời cũng đc mà , ngày nào cũng đc thấy cô gái ngồi toilet là đc ròi

- Chờy chờy ý gì đây , đứng lạiiiiiiii ( hahaha ) "

-------------------------------

" - Sao ròi Ngọc ?

- Mẹ vẫn vậy , kiên quyết lắm , 2 ngày qua Hân ăn uống có điều đặn không vậy ?

- Đương nhin ròi , tại nhớ giọng nên gọi thôi .

- Qua 2 ngày mới nhớ , hôm qua là nhớ Hân " mún sĩ " luôn nà

- Vậy tối nay về đi .

- Ukie , tối gặp nha . "

-----------------------------
Tôi bỗng tỉnh giất , tại sao tối hôm ấy bạn không đến ? Để tôi chờ đợi mỏi mòn ... Mong nhớ miệt mài , lúc ấy tôi thật thất vọng .. , cuộc sống của tôi chỉ còn 1 màu đen nếu vắng vóng bạn , tôi khẽ liếm môi tìm lại vị ngọt mà hôm nào còn sót lại trên ấy , những lần ở bên cạnh bạn , những lúc tôi là của bạn và bạn thuộc về tôi , đôi lúc bạn im lặng nhưng lại rất mạnh bạo khi gần tôi , tham lam và chiếm đoạt , tôi đã hứa sẽ mãi thuộc về bạn mà không 1 ai khác - còn bạn phải ở cạnh tôi , tôi yêu cầu đơn giản thế thôi - Hạnh phúc nào đó giờ đây lại bay về trong giây phút này đây , từ những phút giây đầu tiên khi tôi gặp bạn từ những cái nắm tay đơn giản đầu tiên - tôi đã biết bạn chiếm lấy 1 phần rất quan trọng trong tôi . Nhớ về tình yêu vô tội của chúng tôi mà bị sự dòm ngó và chê bai của mọi người xung quanh , rủa chửi tình yêu đó mà nó chẳng gây 1 tác động nào cho họ , họ ghét nó họ cũng chẳng tăng tuổi thọ của mình , họ khinh bỉ nó họ cũng chẳng giàu sang thêm tí nào , họ nhục mạ nó nói những kẻ làm ra tình yêu đó gớm ghiết và kinh tởm ? Trong trí nhớ nhớ tôi quanh quẩn đâu đấy :

- Con nhỏ đó , nó gớm lắm á , thích con gái áh nha bà .

- Sao bà biết ???

- Hôm bữa tui thấy nó ôm ròi hun nhỏ khác , gớm thiệt - mấy nhỏ đó giống hết con trai yêu ròi hay sao á

- Mấy cô nói chuyện cho đàng wàng đó , tôi sẽ kiệt các cô vì tội đụng chạm vào quyền tư của người ta .

- Chòy chòy , àhh.. tưởng ai , nhỏ này nè bà yêu nhỏ mới vào mua đồ áh , đúng là ....

- Nhìn kĩ vào đi , ngày mai sẽ có người đưa bà lên đồn cảnh sát ! ( Tôi đưa giấy làm việc của mình ra đưa vào mặt bà ta , ròi quay lưng đi )

- Cô , cô gì ơi , thông cảm tui lần nha , tại ... tại mấy bà gần đây ai cũng nói vậy mà .. Cô biết đó ...

Nếu không có Ngọc ở đó , thì ngày mai bà ta đi lên đồn với tôi ròi . Vì nghe lời Ngọc thôi - Ngọc luôn bảo tôi phải vượt qua thế mà Ngọc nỡ bẻ gãy câu hứa và lời hẹn ước đó . Tôi đứng trên ghế ... 2 tay giữ lấy sợi dây . Tôi sẽ không làm câu hứa đó biến mất và lời hẹn ước đó sẽ mất hiệu lực đâu ... Chúng ta sẽ ở bên nhau ...

Và ròi ghế cũng đã ngã ....

Tôi .. đã .. thành .. công !

Sợt giây thừng ngang qua cổ tôi , ngăn lại đường nổi tiếp giữa đầu tôi và phần bên dưới , tôi đg thoi thóp - không khí trong người tôi chỉ có ra mà không vào đc , mắt tôi nhắm lại .. và tôi nhìn thấy người . Người mĩm cười nhìn tôi - chúng toi lại nắm tay nhau , tôi hạnh phúc khi có người bên cạnh .

- Á.........Á..............Á.... Có người treo cổ.........

+ 6 :00 PM Phát hiện 1 tử thi treo cổ tại ngôi nhà gần ven sông , Nạn nhân là người đứng tên căn nhà Chung Khải Hân ... Phát hiện trong người nạn nhân có 1 cái bóp và 1 tấm hình chụp với 1 cô gái khác , đã liên lạc đc với gia đình nạn nhân ở Quảng Châu - Hiện giờ chúng tôi đg điều tra sự việc mà nguyên nhân dẫn đến cái chết .


Một tình yêu mù quáng , bất chấp tất cả - vì họ đã cho nhau rất nhiều và họ không thể nào chấp nhận mất đối phương đc . Cái chết của họ cũng là 1 sự điên dại và 1 sức mạnh của tình ái . " Say trong men rượu ngày mai ta sẽ tỉnh - Say trong men tình mãi mãi vẫn còn say "

------ The End -------
lii b
xem bản full  nè : truyện les "when I'm with you"

[truyện les] Nhật ký: Chị yêu em

Tim tôi đập thình thịch khi nhìn vòm ngực đầy của em lấp ló trong chiếc khăn tắm

Khi còn là sinh viên, tôi khá nổi bật vì là hoa khôi của trường, lại có thành tích cao trong học tập. Lúc còn là sinh viên năm nhất, tôi đã cộng tác với nhiều báo đài, đến năm hai đã được nhận vào làm ở đài truyền hình. Tôi được cha mẹ tin tưởng, đặt nhiều hy vọng, được bạn bè, thầy cô yêu quý.


Ngày ấy, tôi được nhiều anh theo đuổi, giàu có, nghèo có, giả dối, chân thành đều có. Nhưng không hiểu tại sao tôi không thể có cảm tình được với bất kỳ ai. Mọi người bảo tôi kén cá chọn canh và tôi cũng nghĩ thế thật. Có lẽ tôi chưa gặp được người phù hợp, duyên trời chưa định, vả lại thế cũng tốt... tôi càng có thời gian cho học hành và công việc của mình hơn. Vì thế, dù thấy lũ bạn mải mê hẹn hò, yêu đương tôi cũng chẳng lấy làm sốt ruột.

Ra trường được 3 năm, tôi có thêm bằng thạc sỹ, công việc cũng tốt hơn trước nhưng chuyện yêu của tôi vẫn chẳng thấy có biến chuyển gì. Lúc này mọi người lại nghĩ tôi đang phấn đấu công danh nên chưa muốn yêu ai, và tôi cũng nghĩ thế thật. Nhưng đến bây giờ thì tôi đã hiểu, đã tìm được bản ngã của chính mình… tôi là les!

Tôi chỉ nhận ra sự thật ấy khi có chuyến công tác vào Nha Trang cùng một đồng nghiệp nữ. Thường thì chúng tôi có phòng riêng nhưng do hôm đó khách sạn hết phòng nên chúng tôi ở phòng đôi. Cô ấy tên Hoài Thu, ít hơn tôi ba tuổi, là sinh viên mới ra trường, vừa được tôi tuyển vào phòng. Trước kia tôi đã từng nghĩ nếu là con trai, nhất định mình sẽ tán bằng được cô gái này, một cô gái thông minh, xinh đẹp lại có thân hình gợi cảm. Hơn nữa, tôi nghĩ đơn giản rằng, đàn ông hay phụ nữ đều thích cái đẹp nên tôi để ý Thu cũng là chuyện rất đỗi bình thường. Nhưng đến khi ở cùng phòng nhau, tôi nhận ra cảm xúc, suy nghĩ của tôi trước đây hay bây giờ đều là do tôi thích cô ấy.


Khi tắm xong, Thu quấn mình trong chiếc khăn bông, để lộ đôi chân trắng mịn màng, phần trên thấp thoáng vòm ngực đầy đặn. Lúc nhìn thấy cô ấy bước ra từ nhà tắm, tim tôi đập thình thịch, có cảm giác như ngộp thở. Cố trấn tĩnh lại bản thân và tỏ ra bình thường, tôi đi lấy quần áo rồi vào ngồi trong buồng tắm, phải mất đến hơn một tiếng tôi mới có thể bước ra ngoài.

Từ lúc ấy, tôi ngại nhìn Thu, ngại bắt chuyện, có chút gì đó cáu kỉnh trong giọng nói của tôi. Thu lại tưởng làm tôi phật lòng điều gì nên lại càng sán đến hỏi han. Mỗi lần như vậy, tôi lại đứng dậy đi ra chỗ khác nhưng em không chịu dừng lại. Tối đến khi chúng tôi đi ngủ, em vòng tay qua người tôi thủ thỉ: “Chị à, có chuyện gì em không phải chị cứ bảo em, em sẽ sửa mà”, rồi cô ấy gục đầu vào lưng tôi.

Những cử chỉ của em khiến tôi không thể kìm được bản thân, tôi đã quay lại ôm và hôn em cuồng nhiệt. Giây phút đó với tôi thật tuyệt vời nhưng nó lại khiến em kinh ngạc vô cùng,... Em không kịp phản ứng gì, chỉ mở to mắt nhìn tôi. Khi nhận ra hành động của mình, tôi cũng cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình. Lúc đó, tôi vớ vội áo choàng chạy ra biển, đêm ấy tôi không quay lại phòng.

Cả đêm đi lang thang trên bờ biển, tôi vẫn không thể lý giải hay nói chính xác là tôi không thể tin được những gì đã xảy ra. Tôi là les ư? Tôi đang có trong tay tất cả những gì mình muốn nhưng nếu mọi người biết tôi là, tôi sẽ còn lại gì đây? Nhớ lại những câu chuyện đọc được trên mạng tôi mới thấy những người les họ đã khổ sở như thế nào và chẳng nhẽ giờ đây, tôi là một trong số họ? Làm sao tôi dám quay lại gặp em nữa? Nếu em nói ra, tất cả mọi người sẽ biết chuyện này sao? Tôi tưởng tượng ra những ánh mắt của mọi người nhìn mình đầy khinh miệt... nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn phải đối mặt với tất cả...


Quay lại phòng lúc trời đã sáng, thấy em đang năm nghiêng mặt vào tường, tôi nghĩ chắc em đang ghê tởm tôi lắm. Vội vàng thay quần áo, thu xếp hành lý,tôi nói với em là mình sẽ chuyển sang khách sạn khác, có gì cứ liên lạc qua mail hoặc nhắn tin. Vừa xếp đồ vào valy, bàn tay vẫn đang run lên bần bật. Dù đã ngồi mất cả đêm để lấy lại bình tĩnh nhưng sao đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể điều chỉnh được cảm xúc và hành động của mình.

Nhưng tôi sững người khi em tiến đến gần và ôm tôi, đặt lên má tôi một nụ hôn nhẹ nhàng.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với tôi và em?

★★★★★★

Một chuyến đi định mệnh, chuyến đi giúp tôi nhận ra con người thật của mình, khiến tôi rẽ sang hướng khác của cuộc đời mà tôi không hề ngờ tới. Tôi như phải đối mặt với hai cú sốc lớn: Tôi là les và em cũng giống tôi!

Tôi bị em làm cho rối bời và mụ mị mất rồi. Nhưng dẫu thế nào tôi vẫn muốn níu lấy em. Trong thời khắc này, em là điểm tựa, vị cứu tinh của cuộc đời tôi, là người duy nhất biết được bí mật của tôi…

Ngay khi chuyến công tác kết thúc, tôi trở lại với guồng quay của công việc. Nhưng dù có bận đến đâu tôi và em vẫn dành thời gian bên nhau vào mỗi ngày cuối tuần. Giống như một cặp tình nhân thật sự, chúng tôi đưa nhau đi khắp nơi, nhìn ngắm phố phường, chọn những món đồ em thích. Thật kỳ lạ là tôi chỉ muốn quan tâm em, muốn làm em vui và quên mất cả thói quen của mình, quên rằng mình cũng là phụ nữ. Bởi trước đây, chính tôi cũng thèm khát được yêu chiều đó sao? Nhưng với em, tôi thấy mình giống một người đàn ông hơn.

Tình yêu của chúng tôi lớn dần lên nhưng chưa một lần hai đứa đi quá giới hạn. Tôi sợ rằng khi điều ấy xảy ra cũng giống như đàn ông và phụ nữ sẽ bị ràng buộc với nhau dù muốn hay không. Tôi chỉ mong em được thoải mái khi bên cạnh tôi mà không phải lo sợ điều gì. Nhưng càng về sau, những mối lo ngại lại đến với tôi nhiều hơn. Trong cơ quan đã bắt đầu nhỏ to và thêm thắt những câu chuyện về tôi và em. Không biết Hoài Thu sẽ cảm thấy như thế nào khi chính tôi còn thấy run sợ? Làm cái nghề này nên tôi quá hiểu “miệng lưỡi thế gian”, quá hiểu “dư luận” là như thế nào. Nhưng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi, em vẫn vô tư và chuyện trò với mọi người tự nhiên, như chẳng có việc gì tác động đến em cả...

Những chuyện xảy ra trên cơ quan khiến tôi càng muốn gần em hơn. Tôi muốn có không gian thật sự riêng tư, muốn có một nơi để chúng tôi có thể thoải mái trao cho nhau những cử chỉ yêu thương mà không bị giật mình khi thoáng thấy bóng một người quen nào đó. Và nơi chúng tôi chọn để làm điều ấy giống như nơi chúng tôi bắt đầu, đó là khách sạn. 

Nhưng mỗi lần mở cánh cửa phòng bước vào là tôi tưởng mình đang bước vào một thế giới khác, chính xác hơn là tôi nhìn thấy một con người khác của mình. Tôi không thể tỉnh táo mà kiểm soát được hành động của mình nữa. Tôi lao vào ôm chầm lấy em, ngấu nghiến em giống như người đàn ông đang khao khát làm tình với một người phụ nữ vậy. Những lúc như thế em cũng đáp lại thật nồng nhiệt. Chính em là người dạy tôi trở thành một les thực sự, em luôn biết cách làm tôi cảm thấy thỏa mãn. Nhưng xong mỗi lần như vậy tôi như kẻ mất hồn, bất thần rồi lại sợ hãi, xấu hổ khi nghĩ lại những chuyện vừa qua...

Tôi có cảm giác kinh tởm chính mình. Tôi trở nên ngại ngùng khi đứng trước mọi người, thấy e sợ khi nghĩ rằng họ đang nói về chuyện của mình, họ biết chuyện đó rồi, chỉ là họ ra vẻ bình thường trước mặt tôi. Tôi không còn được tự tin như trước nữa mà dần biến thành một kẻ nhút nhát, luôn muốn ẩn mình vào một vỏ bọc, muốn dựa dẫm vào em nhiều hơn. Và… em đã để tôi làm điều đó.

Không biết từ lúc nào em đã trở thành người quản gia của tôi. Em nói với gia đình là muốn sống tự lập và chuyển đến sống cùng căn hộ với tôi, tất cả mọi chi tiêu sinh hoạt đều do em tự quyết. Bao nhiêu tiền tiết kiệm, tiền lương, tiền thưởng tôi đưa hết cho em, muốn chi tiêu gì lại ngửa tay xin em. Trước em tôi chẳng có nổi mộtchút lòng tự trọng, em nói gì tôi nghe theo hết, chưa một lần từ chối. Tôi chỉ mong cuộc sống cứ thế này trôi qua để tôi được ở bên em. Đừng thay đổi điều gì, vì chắc tôi cũng chẳng còn ý chí để đối mặt với một cú sốc nào nữa. Vì sâu thẳm trong tâm hồn, tôi vẫn giật mình sợ hãi khi nghĩ đến việc mình là les.

Nhưng người ta vẫn nói “đời không biết được chữ ngờ”. Tôi không thể ngờ, đời lại bạc với tôi như vậy, không thể ngờ em lại là kẻ dối trá…

★★★★★★

Phải! Đời không ai biết được chữ ngờ. Tôi không ngờ rằng người con gái tôi đã yêu hết mình, đã trao cho em tất cả lại có thể lừa dối tôi? Nhưng cũng chính em đã khiến tôi phải đau đớn suốt quãng đời còn lại, vì tôi chỉ yêu em và trong tâm trí lúc nào cũng nhớ về em...

Chúng tôi ước mơ sẽ được cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới. Khi kết thúc chuyến đi ấy sẽ là một đám cưới bí mật của em và tôi. Cứ nghĩ đến giây phút được có em bên mình mãi mãi, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng bây giờ cả tôi và em đang phải tích cực làm việc để có đủ khả năng tài chính thực hiện ước mơ ấy. Miệt mài với công việc nên tôi bỗng chốc quên mất sự quan tâm hàng ngày với em. Đến khi về nhà, tôi cũng chỉ ôm hôn em qua quýt rồi vội vàng lao vào bàn làm việc. Trong một tháng chúng tôi không có sự gần gũi nhau, em cũng tự mình đi mua sắm, tự mình dọn dẹp nấu nướng, làm mọi việc trong yên lặng vì không muốn làm ảnh hưởng đến tôi.

Dạo này em hay vắng nhà, thậm chí có hôm còn đi qua đêm. Ban đầu tôi cũng không thắc mắc gì nhưng trực giác mách bảo tôi rằng em đang giấu tôi chuyện gì đó. Một tháng, rồi hai tháng trông em hốc hác hẳn đi. Tôi hỏi em thì em viện cớ công việc quá nhiều, vì em mới nhận làm thêm ngoài giờ, vì em cũng chỉ muốn mau chóng thực hiện được ước mơ của cả hai. Vậy là sự việc tiếp diễn thêm hai tháng nữa, cho đến khi tôi quyết định theo dõi em...

Đó một buổi chiều thứ bảy, sau khi nhắn tin cho tôi là bận đi phỏng vấn nhân vật nên sẽ về nhà muộn. Lúc ấy cũng gần đến giờ tan sở nên tôi vờ gặp đối tác bên ngoài để nghỉ sớm và theo dõi em. Trên suốt quãng đường đi tôi chỉ cầu mong những điều em nói với là thật... Nhưng không, sự thật không phải như vậy.

Ngay khi em dừng chân trước cửa khách sạn thì một gã bước ra từ chiếc Rolls- Royce nhanh chóng tiến đến, choàng tay ôm lấy em. Lúc đó, tôi bất thần không nghĩ được gì, chẳng biết phải làm thế nào vì không dám tin vào những gì vừa nhìn thấy. Em giống tôi đúng không? Em là les mà, vậy thì tại sao…? Rốt cuộc em là gì của hắn? Tôi ghen. Phải, tôi đang ghen, đang tức giận, muốn chạy tới tát thật mạnh vào mặt em, thét vào mặt em. Nhưng tôi không làm vậy vì tôi muốn xem hết màn kịch này, muốn biết em định dở trò gì với tôi.

Bất chợt tôi lại nhớ đến những câu chuyện được đăng trên báo chí, đó là nhiều cô gái cặp bồ với les chỉ với mục đích là đào mỏ rồi cao chạy xa bay, để lại chúng tôi – những người les muốn giữ kín bí mật chẳng thể làm gì được. Chắc số tiền tôi đưa cho em giữ cũng sẽ về tay em trong nay mai. Và cả khoản tiền tiết kiệm bao năm trời của tôi nữa chứ? Tại sao tôi lại có thể dễ dàng tin em như vậy? 

Gạt bỏ những suy nghĩ như đang muốn làm nổ tung đầu mình, lúc này tôi đang dõi theo em và gã đại gia kia. Hai người đi vào khách sạn, cười chào như có vẻ thân thiết với nhân viên lễ tân rồi đi lên phòng. Tôi nhanh chóng liếc nhìn biển số phòng của họ rồi cũng vờ là khách đến đặt phòng bên cạnh phòng của hai người. Phải rồi, tôi phải "bắt tận tay day tận trán", chí ít cũng phải tát vào mặt cô ấy vài cái thì mới hả dạ được.


Và tôi đã làm như vậy! Khi cả hai vừa bước vào phòng chưa kịp đóng cửa lại, tôi đã lao vào đẩy cửa và tát túi bụi vào mặt cô ấy, la hét om sòm khiến cho gã tình nhân kia không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô ấy cũng chẳng chống cự lại, cứ để cho tôi đánh cho đến khi có người đến can ngăn.

Sợ mọi người sẽ nhận ra mình, tôi nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo và bước ra khỏi khách sạn, không quên ném vào mặt cô ấy và gã kia một cái nhìn khinh bỉ cùng những lời miệt thị.

Sau hôm đó, cô ấy nghỉ việc, đồ đạc trong nhà tôi cô ấy cũng tự động đến chuyển đi, không nói gì và cũng không gặp tôi thêm lần nào. Phải, chẳng lẽ cô ấy lại dám gặp tôi thêm lần nữa sao?

Một tuần, rồi hai, ba tuần không gặp cô ấy, tôi cảm thấy rất nhớ. Không phải nhớ “cô ấy” mà tôi nhớ “em” – người con gái tôi đã yêu. Tôi thấy mình thật hèn hạ và yếu đuối. Tại sao tôi vẫn có thể nhớ đến một người đã lừa dối mình như vậy. Có lẽ vì tôi vẫn là một phụ nữ, sự yếu đuối đã ăn sâu trong tâm hồn mình... Nhưng dẫu có ra sao thì tôi sẽ không bao giờ gặp lại em, tôi tự hứa với lòng mình như vậy. Tất cả mọi chuyện sẽ chôn sâu vào quá khứ.

Tôi trở lại với tôi của ngày xưa, thuở còn là một phụ nữ lạnh lùng, nghiêm nghị, trở lại với thói quen mua sắm, biết tự chăm sóc cho mình, biết hưởng thụ. Phải rồi, tôi là như thế, tôi mang hình ảnh của một phụ nữ thành đạt.

Thời gian dần trôi qua, vậy là tôi đã không gặp em nửa năm rồi. Em đi đâu, làm gì với tôi giờ là dấu hỏi lớn. Tôi thắc mắc về sự biến mất không dấu vết gì của em. Nhưng tôi luôn dặn lòng mình đừng có tìm em nữa, đừng làm thêm việc ngu ngốc gì nữa. Nhưng thực sự tôi rất nhớ em, nhớ rất nhiều…

Ngày lễ tình nhân, nếu còn ở bên nhau, chúng tôi đã cùng nhau thực hiện ước mơ của mình, sẽ cùng đi du lịch và sẽ cưới nhau phải không em? Tôi đi lang thang khắp những nơi tôi và em đã cùng tới và cuối cùng lại trở về căn hộ của hai chúng tôi... nhưng tại sao lại trống vắng và cô đơn như thế này? Tất cả những điều tôi làm có ý nghĩa gì nếu tôi không có em ở bên?

Đứng thẫn thờ trước cửa nhà đã lâu nhưng tôi không dám bước vào. Tôi chỉ sợ khi mở cánh cửa này ra, hình ảnh của em lại ùa về, ôm chặt lấy tôi... Làm sao tôi có thể chịu đựng nổi khi nỗi nhớ cứ cào xé tâm can mình?

- Thưa cô, cô là chủ căn hộ này đúng không ạ? Tôi đến giao bưu phẩm.

Tôi giật mình quay lại, vội lau hai hàng nước mắt và đáp lại:

- Vâng, tôi là chủ nhà này!

- Cô có bưu phẩm của cô Hoài Thu gửi tới. Mời cô ký nhận.

Hoài Thu, của em ư? Nhưng…

- Tôi…

- Cô có thể nhận không ạ?

- Tôi… Vâng, tôi sẽ ký.

"Hoài Thu gửi cho tôi?" - Thôi được, tôi sẽ nhận để xem em còn muốn gì nữa đây? Tự nhủ với lòng mình như vậy nhưng tôi biết tôi đang vui, em đã gửi quà cho tôi vào đúng ngày đặc biệt này. Vậy là em vẫn nhớ đến tôi!

Phải mất một lúc lâu tôi mới đủ can đảm để mở gói bưu phẩm. Một phong thư và một gói quà nhỏ. Tôi mở gói quà, đó là một cặp nhẫn cưới. Lạ thật, em gửi cho tôi nhẫn cưới làm gì? Câu hỏi ấy thôi thúc tôi mở thật nhanh phong thư.

Gửi chị - người em yêu!

Em đã lừa dối chị. Em xin lỗi! Chính em cũng không thể chấp nhận được việc mình làm. Em biết chị sẽ căm ghét em. Em không dám cầu mong sự tha thứ của chị. Nhưng em cầu xin chị hãy đọc hết lá thư này. 

Hôm nay là ngày mà đáng lẽ chúng ta đang được ở bên nhau, cùng đi du lịch rồi phải không chị? Và chúng ta sẽ làm một đám cưới thật bí mật, chỉ hai ta thôi là đủ. Đôi nhẫn cưới này em đã mua từ lâu rồi, em đã nghĩ mình sẽ là người cầu hôn chị. Chắc chị sẽ bất ngờ và hạnh phúc lắm! Cứ nghĩ về chị và ước mơ của chúng mình mà em hạnh phúc lắm chị ạ! Em yêu chị nhiều lắm, chị biết không?

Em biết mình không thể sống được đến ngày để hưởng hạnh phúc bên chị. Nhưng em muốn làm tất cả vì chị. Em không muốn thấy chị vất vả, quên ăn, quên ngủ ngủ, em cũng không muốn nhìn thấy gương mặt chị thiếu vắng nụ cười. Em đã làm tất cả, kể cả những điều đáng khinh thường nhất. Nhưng vì chị, điều đó sẽ trở nên thật ý nghĩa với em.

Chị hãy quên em và bắt đầu cuộc sống mới.

Em yêu chị!Mãi mãi…”

Tôi… thực sự tôi không hiểu, tôi không muốn chấp nhận điều tôi đang nghĩ đến. Em đã làm gì? Em không còn tồn tại nghĩa là sao?

Như choàng tỉnh cơn mê, tôi vội chạy xe đến nhà em, nơi mà tôi chưa một lần dám đặt chân đến. Lúc đó trời đã chập choạng tối, mọi vật đều chìm trong sợ hãi...

Nhưng tôi đã quá chậm trễ, em đã ra đi, mãi mãi… Tôi hận em, em đã biến tôi thành kẻ vô tâm, thành tội đồ, thành kẻ đã phản bội tình yêu của em. Phải, không phải em mà chính là tôi. Làm sao tôi có thể tha thứ cho mình được đây. Tôi không xứng đáng với tình yêu cao thượng ấy. Tôi hận em và hận chính mình. Nhưng tôi biết rằng cả đời này tôi sẽ nhớ về em, sẽ yêu em. Giống như em, tình yêu đó là mãi mãi...

Hoài Thu, chị yêu em!

Hết

 

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Truyện thiếu nhi - Cô Bé Nghịch Ngợm Chương 2

Truyện thiếu nhi - Cô Bé Nghịch Ngợm Chương 2

Matilda Cô Bé Nghịch Ngợm - Roald Dahl
Tác Giả: Roald Dahl
Thể loại: Dài, Tiểu Thuyết, Thiếu Nhi,
Quốc gia: Anh Mỹ,

Truyện thiếu nhi - Cô Bé Nghịch Ngợm Chương 2. Một tác phẩm văn học, một câu chuyện hấp dẫn thú vị của nền văn học nước ngoài

Truyện thiếu nhi - Cô Bé Nghịch Ngợm Chương 2
Truyện thiếu nhi - Cô Bé Nghịch Ngợm Chương 2


Chương 2 - Ông Wormwood
Bố mẹ Matilda làm chủ một ngôi nhà xinh xắn với ba phòng ngủ trên lầu, còn tần trệt có phòng ăn, phòng khách và nhà bếp. Ông bố là tay buôn bán xe hơi cũ, và hình như khá buôn may bán đắt.
Ông bố phổng mũi lên nói:
- Mạt cưa chính là một trong những bí mật góp phần vào thành công của tao. Mà tao chẳng phải tốn xu nào cả. Tao tha hồ lấy nó miễn phí từ những xưởng cưa.
Matilda hỏi:
- Ba lấy mạt cưa làm gì?
- Ha! Mày muốn biết thật à?
- Con chẳng thấy mạt cưa có liên quan tới việc bán xe hơi cũ của ba.
- Bởi vì mày là một đứa ngu ngốc.
Ông bố nói thế. Lời lẽ ông ta chưa bao giờ tế nhị, nhưng Matilda quen rồi. Bé cũng biết ông ta khoác lác và bé sẽ hỏi tới.
- Chắc hẳn ba rất khôn ngoan mới tìm ra được cách dùng một đồ vật không tốn tiền. Ước gì con có thể làm như vậy.
- Không được đâu. Mày quá ngu ngốc. Nhưng tao sẽ không ngại khi kể cho thằng Mike nghe điều này, vì một ngày nào đó, nó sẽ cùng làm ăn chung với tao.
Rồi ông bố quay sang đứa con, nói:
- Tao luôn vui sướng khi mua một chiếc xe mà tay chủ xe ngốc nghếch làm hư hại hộp số nặng nề, khiến nó kêu lọc cọc như điên. Giá nó rẻ lắm. Sau đó, tao chỉ phải trộn mạt cưa với dầu nhớt trong hộp số. Thế là nó chạy êm như ru.
Matilda hỏi:
- Nó chạy êm trong bao lâu rồi mới kêu lọc cọc trở lại?
- Khá đủ để người mua chạy được khoảng một trăm dặm.
Matilda kêu lên:
- Như vậy là không lương thiện, là lừa đảo.
Ông bố gầm gừ:
- Lương thiện chẳng bao giờ làm ai giàu có cả. Khách hàng tới đó là để bị gạt.
Ông Wormwood có dáng người nhỏ thó như chuột, với hàm răng trước chìa ra bên dưới đám ria. Ông ta thích mặc bộ vest sọc ca-rô tươi màu và diện cà vạt màu vàng hoặc xanh đọt chuối. Ông nói tiếp:
- Lấy đồng hồ cây số làm thí dụ. Khi một người muốn mua xe cũ, điều đầu tiên hắn ta muốn biết, là chiếc xe đã chạy bao nhiêu đặm. Đúng không?
Đứa con trai đáp:
- Đúng.
- Tao mua của một lão già ngốc chiếc xe mà đồng hồ chỉ một trăm năm mươi ngàn dặm, với giá rất rẻ. Nhưng sẽ không ai thèm mua lại một chiếc xe có chỉ số như vậy đâu. Thời buổi này, mày không thể lấy cái đồng hồ cây số ra, rồi chỉnh lùi lại, như mày từng làm cách đây mười năm được. Họ gắn chặt đến nỗi mày khó mà chỉnh được nó. Vậy tao phải làm gì đây? Tao sử dụng bộ óc của tao, thế đấy.
- Bằng cách nào?
Thằng Mike hỏi, vẻ lôi cuốn. Dường như nó thừa hưởng được được thói ưa thích lừa bịp của cha nó.
- Tao đã ngồi suy nghĩ rất lâu, làm sao đổi được cái đồng hồ chỉ một trăm năm mươi ngàn dặm thành mười nàng dặm, mà không tháo tung nó ra từng mảnh chứ? Nếu tao chạy lùi chiếc xe thì tất nhiên con số sẽ quay lùi thôi. Nhưng có ai chạy lùi hết chục ngàn dặm này sang chục ngàn dặm khác không? Không thể được!
- Không thể được!
- Tao gõ mạnh vào đầu tao. Tao sử dụng trí tuệ của tao. Khi mày được trời cho một trí tuệ thông minh như tao, mày phải dùng nó thôi. Đột nhiên, câu trả lời nảy ra. Nói cho mày biết, cảm giác của tao lúc đó hệt như cảm giác của người đã phát hiện ta thuốc penicilin. Tao la lên: "Eureka! Tôi tìm ra rồi!"
Đứa con hỏi:

------------------------------------------------------------------------------------------

Truyện thiếu nhi - Cô Bé Nghịch Ngợm Chương 2

--------------------------------------------------------------- -------------------------------
- Ba đã làm gì?
- Đồng hồ cây số hoạt động được là nhờ sợi dây điện nối với bánh xe trước. Thế là trước hết tao gỡ sợi dây điện đó ra. Sau đó, tao kiếm máy khoan điện tốc độ cao, và nối với một đầu sợi dây điện. Khi máy khoan quay, nó làm cho sợi dây điện quay lui. Mày hiểu ý tao không? Mày thoe kịp tao chứ?
Thằng Mike gật đầu:
- Hiểu rồi, ba.
- Máy khoan chạy với tốc độ kinh khiếp, khi tao bật máy khoan lên, con số nơi đồng hồ quay lui nhìn thấy mà mê. Tao xoá được năm mươi ngàn dặm trên đồng hồ chỉ torng vòng vài phút. Và lúc tao hoàn tất công việc, chiếc xe mới chạy có mười ngàn dặm và nó sẵm sàng đưa ra bán. Tao nói với khách: "Hầu như nó còn mới nguyên. Mới chạy không mười ngàn dặm thôi. Nó là của một bà già chỉ lái xe đi mua sắm mỗi tuần một lần".
Thằng Mike hỏi:
- Ba thật sự cho đồng hồ cây số chạy lùi bằng máy khoan điện à?
- Tao tiết lộ bí mật làm ăn của tao, mày đừng có đi mách lẻo với người khác đấy. Mày không muốn cha mày bị tù chứ?
- Con chẳng nói với ai đâu. Ba gian lận nhiều chiếc xe không?
- Bất cứ chiếc xe nào qua tay tao đều được đối đãi như thế. Chúng đều được chỉnh đồng hồ cây số xuống khoảng mười ngàn dặm trước khi đưa ra bán. Nghĩ xem, chỉ có mình tao sáng chế ra được điều đó. Tao đã bỏ túi một số tiền lớn.
Matilda, nãy giờ ngồi nghe, nói:
- Nhưng, ba, điều đó còn bất lương hơn việc dùng mạt cưa nữa. Ba lừa đảo những người đã tin tưởng ba.
Ông bố trừng mắt:
- Nếu không thích thì mày đừng ăn uống gì trong nhà này. Tất cả đều được mua bằng tiền lời đó.
- Đồng tiền dơ bẩn. Con ghét nó.
Hai đốm màu đỏ xuất hiện nơi má ông bố, ông ta hét lên:
- Mày tưởng mày là ai chứ? Tổng giám mục ở Canterbury hả? Mày đang giảng cho tao nghe về sự lương thiện hả? Mày chỉ là đứa bé dốt nát nên mày chẳng biết mày đang nói về cái gì cả!
Bà mẹ chen vào:
- Đúng đấy, Harry - rồi quay sang Matilda - mày dám nói năng với ba mày như thế hả? Ngậm miệng lại đi, để mọi người yên ổn xem chương trình ti vi này.
Gia đình họ đang ngồi trong phòng khách, cùng ngồi ăn tối trước cái ti vi, khay ăn đặt trên đầu gối. Bốn khay nhôm đựng bốn khẩu phần ăn gồm thịt hầm, khoai tây luộc, và đậu. Bà Wormwood ngồi nhai chóp chép, mắt dán vào màn hình đang chiếu vở kịch truyền hình nhiều tập của Mỹ. Bà ta là một phụ nữ đồ sộ với mái tóc được nhuộm màu bạch kim, nhưng nơi chân tóc, bạn dễ dàng nhìn thấy màu nâu xỉn lộ ra. Bà ta trang điểm đậm đen, nhưng không thể che dấu được thân hình phì nộn nằm dưới lớp quần áo thắt chặt nhiều chỗ, để tránh cho da thịt bị xổ tung ra ngoài.
Matilda gọi:
- Mẹ ơi, mẹ có phiền không nếu con ăn tối trong phòng ăn để con có thể đọc sách?
Ông bố liếc đôi mắt sắc nhọn:
- Tao phiền đấy. Bữa tối là lúc sum họp gia đình. Không ai được rời bàn cho tới khi mọi người ăn xong.
- Nhưng chúng ta đâu có ngồi bàn? Chúng ta chưa từng ngồi bàn. Chúng ta luôn luôn để khay trên đầu gối, vừa ăn vừa xem ti vi.
- Cho tao hỏi, xem ti vi thì có gì là sai nào?
Ông bố đột ngột chuyển sang giọng ngọt ngào và nguy hiểm. Matilda không tự tin để trả lời ông bố, nên bé giữ im lặng. Bé có thể cảm thấy được sự tức giận sục sôi trong lòng. Bé biết ghét bố mẹ mình như thế này là sai, nhưng bé thấy khó mà không ghét họ. Những cuốn sách bé đọc đã cho bé một quan điểm về cuộc đời mà họ chưa từng biết. Giá mà họ đọc được Dickens hay Kipling, họ sẽ hiểu rằng, với cuộc sống, có nhiều thứ hơn là việc đi lừa đảo người khác và xem ti vi.
Còn điều này nữa. Bé tức giận vì bị mắng là dốt nát và ngu ngốc, khi bé biết rằng mình không phải thế. Sự phẫn nộ trong bé ngày càng sôi sục, và tối đó, khi nằm trên giường, bé quyết định rằng: mỗi lần bố hoặc mẹ cư xử cộc cằn với bé, thì bé sẽ trả đũa lại bằng cách này hay cách khác. Một, hai chiến thắng nho nhỏ sẽ giúp bé chịu đựng sự ngốc nghếch của họ, và ngăn bé đừng phát điên lên. Các bạn phải nhớ rằng bé vẫn chưa được năm tuổi, và với đứa trẻ nhỏ như thế, nó không dễ dàng chỉ trích lại những người lớn đầy quyền lực như bố mẹ nó. Vì thế, bé quyết dịnh tấn công. Và ông bố, sau những gì xảy ra trước cái ti vi tối hôm đó, đứng đầu tiên trong danh sách của bé. 

Truyện thiếu nhi Cô Bé Nghịch Ngợm Chương 1








Cô Bé Nghịch Ngợm Chương 1

Truyện thiếu nhi - cô bé nghịch ngợm. một truyện thiếu nhi nước ngoài hay đặc sắc

Chương 1 - Một Độc Giả Nhí
Bất cứ ông bố bà mẹ nào cũng buồn cười như thế cả. Thậm chí con cái của họ là một đứa trẻ dơ bẩn, luộm thuộm như mụn ghẻ, thì họ vẫn cho rằng chú bé (hoặc cô bé) đó rất là tuyệt vời.
Một số bậc phụ huynh còn đi xa hơn. Họ trở nên mù quáng trong tình thương mến đứa con, tới nỗi họ tin rằng con cái của họ có phẩm chất của một thiên tài.
Như thế thì chẳng có gì sai trái cả. Cuộc đời vẫn thường xảy ra những điều như vậy. Nhưng khi các bậc cha mẹ bắt đầu mở miệng kể cho chúng ta nghe về cục cưng kinh khiếp của họ, chúng ta đành phải la lên: "Mang chậu tới đây, nhanh lên! Chúng tôi muốn buồn nôn rồi!".
Các thầy cô giáo trong trường học còn phải chịu đựng nhiều khi lắng nghe những quí vị phụ huynh sùng bái con cái của họ quá đáng, nhưng rồi những đứa trẻ sẽ biến thành chính bản thân của chúng vào thời điểm viết bài kiểm tra cuối học kỳ. Nếu tôi là giáo viên, chắc chắn tôi sẽ phải viết cho họ biết về sự thật đau lòng của con cái họ. Tôi sẽ viết rằng: "Con trai ông bà, Maximilian, hoàn toàn là một sự thất bại. Tôi mong ông bà có sẵn việc kinh doanh gia đình, để đưa nó vào làm sau khi nó rời ghế nhà trường, bởi vì chắc chắn nó sẽ chẳng tìm được việc làm ở nơi khác". Hoặc một ngày nào đó, trong tâm trạng bốc đồng, tôi sẽ viết thế này: "Một sự thật kỳ quặc cho rằng, cơ quan thích giác của châu chấu nằm ở nơi hông của nó. Còn cô con gái Vanessa của ông bà, được nhật xét qua suốt một học kỳ, hoàn toàn không có cơ quan thính giác gì cả."
Có thể tôi sẽ lục lọi tìm trong cuốn sử tự nhiênmà viết rằng: "Con ve sầu phải trải qua sáu năm làm ấu trùng sống dưới lòng đất, và chỉ không đầy sáu ngày để trở thành một sinh vật tự do dưới ánh nắng và không khí. Con trai Wilfred của ông bà đã trải qua sáu năm làm ấu trùng trong ngôi trường này, và chúng tôi vẫn đang chờ đợi nó lột xác khỏi nhộng".
Tôi nghĩ, thật thích thú nếu tôi được viết những điều như thế trong các phiếu điểm cuối học kỳ cho các học sinh trong lớp tôi. Nhưng tản mạn như thế là đủ. Chúng ta phải tiếp tục câu chuyện.
Tình cờ, tôi biết được một cặp cha mẹ hoàn toàn khác hẳn, họ chẳng quan tâm gì tới con cái của họ, và còn khuya họ mới trở thành bậc phụ huynh sùng bái con cái. ông bà Wormwood chính là hai người như thế. Họ có cậu con trai tên Michael và cô con gái tên Matilda, và họ xem Matilda không hơn không kém cái vảy ghẻ. Vảy ghẻ là cái mà các bạn phải chịu đựng cho tới khi đủ ngày đủ tháng, các bạn gỡ ra rồi phủi đi. Ông bà Wormwood mong đợi ngày đêm để tới lúc họ có thể phủi đứa con gái của họ đi, tốt nhất là đẩy nó sang sang tỉnh kế bên hoặc càng xa càng tốt.
Cha mẹ đối xử với đứa con bình thường giống như cái vảy ghẻ đã là điều tồi tệ, nhưng sẽ càng tồi tện hơn nếu đó là đứa con phi thường, mà tôi muốn nói rằng đó là một đúa bé sáng chói và nhạy cảm. Bé Matilda có đủ hai phẩm chất trên, và sự sáng chói nơi bé thật nổi trội. Đầu óc bé lanh lợi, bé nhanh chóng hiểu ra rằng bé nên tặng lại cho bố mẹ khả năng thiên phú của mình. Nhưng ông bà Wormwood chỉ biết sống rút trong cái vỏ ốc riêng của họ mà chẳng hề để ý đến tới những điều bất thường nơi đứa con gái của họ. Nói thật nhé, thậm chí nếu cô bé có bò vào nhà với chiến chân gãy, họ sẽ chẳng chú ý đến đâu.
Michael, anh trai của Matilda, là một chú bé bình thường, nhưng còn cô bé, như tôi đã nói, là sự kiện các bạn không thể rời mắt. Lúc một tuổi rưỡi, ngôn từ của bé đã hoàn hảo và bé có số vốn từ bằng với một người lớn. Ông bà và bố mẹ, thay vì vỗ tay khen ngợi, lại bảo bé lắm mồm và nghiêm khắc dạy rằng, người ta chỉ thích ngắm nó chứ không thích nghe nó.
Ba tuổi, Matilda tự học đọc bằng những tờ báo hoặc tạp chí quăng lăn lóc khắp nhà. Bốn tuổi, bé có thể đọc nhanh và lưu loát. Bé bắt đầu thèm đọc sách, và cuốn sách duy nhất trong nhà có được là cuốn sách dạy nấu ăn của mẹ bé. Khi bé thuộc nằm lòng từng công thức nấu ăn, bé quyết định hỏi xin một cái gì đó thú vị hơn.
Bé thỏ thẻ với ba:
- Ba ơi, ba có thể mua cho con một cuốn sách được không?
- Một cuốn sách? Mày muốn sách để làm gì?
- Để đọc ạ.
- Lạy chúa, thế có chuyện gì với cái ti vi vậy? Nhà ta đã có một ti vi màn hình 12 inches tuyệt đẹp, thế mà bây giờ mày đòi có một cuốn sách! Càng ngày mày càng hư!
Hầu như mỗi buổi chiều, Matilda bị bỏ quên một mình trong nhà. Anh trai bé (lớn hơn bé 5 tuổi) thì đi học. Bố bé đi làm, còn mẹ bé đi chơi lô-tô trên phố cách đó khoảng 10 cây số. Bà Wormwood nghiền chơi lô-tô lắm, chiều nào cũng phải đi mới chịu được. Buổi chiều của ngày mà bố từ chối không mua cho bé cuốn sách, Matilda đi một mình đến thư viện công cộng của địa phương. Đến nơi, bé tự giới thiệu mình với người thủ thư là bà Phelps. Bé hỏi bé có thể ngồi ở đây và đọc sách được không. Bà Phelps, tuy ngạc nhiên vì sự xuất hiện của một cô bé tí hon không có bố mẹ đi kèm, vẫn đáp rằng cô bé được hoan nghênh.
- Thưa bà, sách của trẻ em ở đâu ạ?
- Chúng ở đằng kia, nơi những ngăn kệ thấp nhất. Cháu có muốn tôi tìm giúp cháu một cuốn sách hay nhiều hình ảnh không?
- Không, cám ơn bà. Cháu có thể tự lo được.
Kể từ đó, mỗi buổi chiều, ngay khi người mẹ rời khỏi nhà đi chơi lô-tô là bé Matilda lon ton tới thư viện. Chuyến đi chỉ mất mười phút thôi, nhưng sau đó, bé được những hai giờ ngồi yên một mình trong cái góc ấm cúng, ngấu nghiến hết cuốn sách này sang cuốn sách khác. Khi đã đọc xong hết sách dành cho trẻ em, bé bắt đầu thơ thẩn đi tìm những sách khác.
Bà Philips, người đã say sưa theo dõi bé suốt mấy tuần qua, đứng dậy, rời khỏi bàn và lại hỏi bé:
- Cháu cần tôi giúp không, Matilda?
- Cháu đang tự hỏi sẽ đọc tiếp cái gì, vì cháu đọc xong hết sách trẻ em rồi.
- Tức là cháu đã xem hết các tranh vẽ?
- Vâng, nhưng cháu cũng đọc chữ nữa.
Bà Phelps đứng thẳng người, nhìn xuống Matilda. Bé ngước mắt lên nhìn đáp lại rồi nói:
- Nhiều cuốn truyện ý nghèo nàn, nhưng có một số cuốn rất hay. Cháu thích nhất là cuốn "Khu vườn bí mật". Cuốn sách đầy vẻ huyền ảo. Sự bí mật nơi khu vườn phía sau bức tường lớn.
Bà Phelps sửng sốt:
- Chính xác là cháu mấy tuổi, Matilda?
- Bốn tuổi ba tháng ạ.
Bà Phelps thấy ngạc nhiên hơn bao giờ hết, nhưng bà không để lộ ra, chỉ hỏi:
- Tiếp theo đây cháu muốn đọc loại sách gì?
- Cháu muốn đọc một cuốn hay hay mà người lớn thường đọc. Một cuốn nổi tiếng. Cháu không biết tên của ai cả.
Bà Phelps thong thả cho mắt lướt qua những kệ sách. Bà hoàn toàn không biết phải hiểu gì. Làm thế nào chọn được một cuốn sách nổi tiếng dành cho người lớn để cho cô bé bốn tuổi đọc? Thoạt tiên, bà định lấy loại sách tình cảm lãng mạn dành cho các cô bé học trò tuổi mười lăm, nhưng vì lý do nào đó theo bản năng, bà bước qua khỏi ngăn kệ đặc biệt đó. Cuối cùng, bà nói:
- Cháu hãy thử cuốn này. Một cuốn sách hay và nổi tiếng đấy. Nếu nó quá dài đối với cháu, hãy cho tôi biết, tôi sẽ tìm cuốn khác ngắn hơn và dễ đọc hơn.
Matilda đọc:
- "Triển vọng lớn lao" của Charles Dickens. Cháu muốn đọc thử nó.
Bà Phelps tự nhủ, chắc mình điên rồi, nhưng bà nói với bé Matilda:
- Tất nhiên cháu có thể thử đọc nó.
Những buổi chiều tiếp sau đó, bà Phelps khó mà rời mắt khỏi một cô bé nhỏ xíu đang ngồi hàng giờ liền trong chiếc ghế bành lớn ở góc phòng, với cuốn sách đặt trong lòng. Cần thiết phải đặt nó trong lòng vì nó quá nặng, nghĩa là hầu như bé phải nghiêng người ra phía trước để đọc. Một cảnh tượng lạ lùng trước mắt bà Phelps, cô bé tí hon với mái tóc đen, đôi chân hầu như không chạm tới sàn, hoàn toàn đắm mình trong những cuộc phiêu lưu tuyệt vời của Pip và bà cô già Havisham trong ngôi nhà đầy mạng nhện mà nhà kể chuyện vĩ đại Charles Dickens đã dệt ra nó bằng ngôn từ đầy phép thuật của ông. Động tác duy nhất của cô độc giả nhí, là thỉnh thoảng nhấc tay lên để lật từng trang sách. Bà Phelps luôn cảm thấy buồn mỗi khi bà phải băng qua căn phòng, đến gần chỗ bé và nói:
- Năm giờ kém mười rồi, Matilda.
Trong tuần lễ đầu tiên khi Matilda đến đây, bà Phelps đã hỏi:
- Mỗi ngày mẹ cháu đưa cháu đến đây và đón cháu về nhà phải không?
- Chiều nào mẹ cháu cũng đi Aylesbury để chơi lô-tô. Bà ấy không biết cháu tới đây.
- Nhưng như vậy là không đúng. Tôi nghĩ cháu nên xin phép mẹ.
- Cháu không thích xin. Mẹ cháu không khuyến khích đọc sách đâu. Cha cháu cũng vậy.
- Nhưng họ muốn cháu phải làm gì nào vào mỗi buổi chiều trong ngôi nhà vắng vẻ?
- Đi lòng vòng hoặc xem ti vi.
- Tôi hiểu.
- Mẹ cháu không quan tâm đến những gì cháu làm đâu.
Bé Matilda buồn bã nói câu đó.
Bà Phelps quan tâm đến sự an toàn của đứa bé khi phải đi bộ qua phố chính đông đúc, và cả lúc băng qua đường. Nhưng bà quyết định không can thiệp vào.
Trong vòng một tuần, Matilda đã đọc xong cuốn "Triển vọng lớn lao" dày bốn trăm mười một trang. Bé nói:
- Cháu thích nó lắm. Ông Dickens còn viết cuốn nào khác không?
Bà Phelps sững sờ đáp:
- Nhiều lắm. Tôi chọn cho cháu cuốn khác nhé?
Sáu tháng sau đó, dưới con mắt quan sát của bà Phelps, Matilda đã đọc xong những cuốn sách sau:
- "Nicholas Nickleby" của Charles Dickens
- "Oliver Twist" - Charles Dickens
- "Jane Eyre" - Charlotte Bronte
- "Tự hào và Thành kiến" - Jane Austen
- "Tess vùng Urbervilles" - Thomas Hardy
- "Biến vào trái đất" - Mary Webb
- "Kim" - Rudyard Kipling
- "Người vô hình" - H.G.Wells
- "Ngư ông và biển cả" - Ernest Hemingway
- "Âm thanh và Cuồng nộ" - William Faulkner
- "Chùm nho uất hận" - John Steinbeck
- "Những người bạn tốt" - J.B.Priestley
- "Dãy đá Brighton" - Graham Greene
- "Trại Loài Vật" - Geoge Orwell
Một danh sách kinh khủng, và lúc này, con người bà Phelps đầy ắp niềm kích động, nhưng có lẽ tốt hơn là bà không để cho chuyện này lan ra ngoài. Với người khác, có lẽ họ đã làm om sòm lên, nhưng bà Phelps thì không. Bà là người chỉ biết lo phần việc của mình, và từ lâu cho rằng, chẳng đáng gì phải xen vào chuyện con cái của người khác.
Bé Matilda nói với bà:
- Ông Hemingway nói nhiều điều cháu chẳng hiểu gì cả. Nhất là về chuyện đàn ông với đàn bà. Nhưng cháu thích lắm. Cách ông ấy kể làm cho cháu cảm giác mình đang ở tại chỗ đó quan sát mọi vệc xảy ra.
- Một tác giả hay luôn khiến cho cháu có cảm giác như thế. Và đừng lo về những chỗ cháu không hiểu. Hãy ngồi và để cho từ ngữ tự thấm vào cháu, như âm nhạc vậy...
- Vâng, cháu sẽ...
Bà Phelps nói tiếp:
- Cháu biết không, những thư viện công cộng như thế này cho phép cháu mượn sách đem về nhà đấy.
- Cháu không biết, cháu mượn được không?
- Được chứ. Khi cháu chọn được cuốn sách cháu muốn, hãy mang lại chỗ tôi, tôi sẽ ghi vào sổ và cháu giữ nó suốt hai tuần lễ. Nếu thích, cháu có thể mượn được nhiều cuốn một lúc.
Kể từ đó, Matilda chỉ cần đến thư viện mỗi tuần một lần để mượn sách mới và trả sách cũ. Căn phòng ngủ của bé biến thành phòng đọc sách. Tại đó, bé sẽ ngồi đọc sách suốt các buổi chiều, đôi khi kèm theo một ca sô cô la nóng bên cạnh. Bé không đủ chiều cao để với tới những món đồ trong nhà bếp, nhưng bé có cất cái hộp nhỏ nơi gian nhà phụ, mỗi khi cần lấy cái gì, bé bưng cái hộp và đứng trên nó. Bé thấy thích thú khi pha một ca sô cô la nóng, rồi đem vào căn phòng yên tĩnh và vừa nhấp nháp, vừa đọc sách suốt cả buổi chiều. Những cuốn sách đưa bé vào một thế giới mới, giới thiệu với bé những con người lạ lùng có những cuộc đời thật xúc động. Bé lên đường hải hành cùng với Joseph Conrad. Bé lạc vào Châu Phi với Ernest hemingway và đi Ấn Độ với Rudyard Kipling. Bé đã du lịch vòng quanh thế giới trong khi đang ngồi tại căn phòng nhỏ tại một ngôi làng nước Anh.