Les sống trong giới hạn do chính mình tự đặt ra, les chấp nhận cuộc sống ấy.
Les, hay lesbian, ômôi… là cách gọi quen thuộc để ám chỉ những cô gái yêu người cùng giới tính. Yêu đương, hay ẩn chứa nhiều nước mắt. Những cô gái đồng tính khi yêu nước mắt lại càng não nề hơn. Khi mà những mối tình của người chuyển giới trót mang "phận liễu mình tùng" đã trở nên quen thuộc, thì đồng tính nữ vẫn còn khá nhiều điều cấm kị. Cấm kị, là do họ tự đặt ra, tự nghĩ ra... Và cả những ánh nhìn ái ngại của dư luận dành cho họ.
Đám cưới khác biệt
Lục lại tài liệu về đám cưới của hai cô gái trẻ măng ở Hà Nội, đọc thấy bình luận trên các diễn đàn mạng đều tỏ ý thông cảm với cuộc hôn nhân khác biệt này. Tuy nhiên, kèm theo sự thông cảm bao giờ cũng là "Tiếc cho bước chân lạc lối của hai bạn trẻ đó quá. Nếu mình là mẹ của một trong hai bạn này, mình sẽ khóc hết nước mắt".
Biết là làm sao, khi mà đồng cảm luôn đi kèm với băn khoăn. Bởi có bậc làm cha làm mẹ nào lại không đau lòng khi chứng kiến cảnh con gái mình lại mang lòng yêu một… người con gái khác. Có thể người khác ấy không là con gái về mặt tính tình, nhưng ít ra, thì người khác ấy cũng mang hình thể của phái nữ.
Tôi vẫn nhớ, những người đồng tính nam, khi đã chuyển giới ngồi với tôi nhắc chuyện tình xưa, bao giờ cũng thở dài thảng thốt. Đa phần, những mối tình của họ cùng có chung kết thúc với lý do chia tay là "Mình không mang được hạnh phúc đến cho người mình yêu. Mình có thể chăm sóc cho anh ấy mọi thứ, trọn vẹn nghĩa vợ chồng. Nhưng mình không thể cho anh ấy niềm hạnh phúc của một người cha, điều rất quan trọng. Nên thôi, mình trả anh ấy về lại cuộc sống bình thường, để rồi anh ấy sẽ yêu ai đó có khả năng sinh con cho anh ấy".
Đồng tính nam còn có thể đi chuyển giới để cố tìm lại thân phận mình, dẫu không trọn vẹn như phụ nữ. Nhưng đồng tính nữ, thì biết chuyển giới sao đây(?!). Không lẽ, lại cố gắng biến chuyển mình theo kiểu "phụ nữ có râu" như người phụ nữ chuyển giới nổi tiếng khắp toàn cầu Thomas Beatie.
Chính vì vậy, yêu đương với họ chỉ như là sự an ủi về mặt tình cảm. Yêu ai, họ yêu rất khủng khiếp. Vì, họ ý thức được chuyện kiếm được một người yêu đối với họ là khó khăn đến mức nào. Yêu, là họ nhún nhường mọi thứ, họ kéo hết phần thiệt thòi về phía mình, chỉ với điều kiện duy nhất, người yêu của họ đừng liếc nhìn say đắm bất cứ gã đàn ông nào. Yêu nhiều thì ghen lắm, ghen nhiều thì hận sâu, đơn giản chỉ có thế. Ngay cả bà trùm giang hồ đất Cảng là Dung Hà, khi yêu người phụ nữ nào đó, vẫn có thể tự biến mình thành con mèo ngoan ngoãn thu mình trong vòng tay người tình.
xem tiếp lạc lõng đời les
Tải phim sex việt nam miễn phí cho điện thoại,xem phim sex online, xem ảnh sex, đọc truyện sex, truyện tranh sex
Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2014
đọc truyện les - xin lỗi anh vì em là con les [có thật]
Một câu chuyện đơn giản.
*
*
*
Nó đã từng rất yêu anh.
Phải.
(Nhưng lại không phải chỉ có mình nó yêu anh)
Anh cũng đã từng rất yêu nó mà.
Nhưng rồi anh đã làm gì để đáp lại tình yêu đó?
Anh chà đạp lên tình yêu của nó bằng cách yêu thêm vài đứa nữa. Anh chà đạp vài đứa nữa bằng cách ngược lại.
Nó biết. Ừ. Nó chấp nhận. Chấp nhận bởi vì nó yêu anh, chấp nhận bởi vì nó đã trót tin cái lời thề non hẹn biển của anh lúc nằm bên nó.
Lúc mà anh đưa nó đến cái mà anh gọi là “cửa thiên đường” và cả lúc mà anh cho nó “fly to heaven”.
Phải rồi.
Rất nhiều đứa con gái ngu dại tin cái lời nói đó.
Cái lời nói “Nhất định anh sẽ cưới em”.
Nhưng bản chất của thằng đàn ông chỉ lộ ra khi mà có đứa con gái nói với nó rằng “Em đã có thai”, “em muốn cưới” hay đại loại là một câu tương tự hoặc gần giống như vậy.
*
Nếu một đứa con gái nói với một thằng đàn ông rằng “mình chia tay đi”.
Khi mà thằng đàn ông còn chưa “ăn được” gì từ đứa con gái ấy, nó sẽ nói gì nhỉ?
Có được coi đó là thằng đàn ông tốt, tử tế và thần thánh không khi mà thằng đàn ông nói:
” Em mà nói như vậy nếu gặp phải thằng đểu, thì nó sẽ tìm cách ăn xong rồi đá đấy”.
Và đó. Chính là lời của thằng đàn ông khốn nạn đã “bơm” vào đầu nó, bơm vào cái trí não còn non choẹt, còn chưa một lần biết đến tình yêu thực sự là gì.
Ôi! Thực sự, nó đã tin, và nó lại tin. Nó phục thằng đó, nó tôn thờ cái thằng đàn ông thần thánh đó. Vì cái con người đã “khuyên” nó khi nó muốn chia tay, nó tin thực sự! Cái thằng đàn ông thần thánh đó, sẽ cưới nó thật.
Nhưng rồi sao?
Sau mỗi lần chăn gối.
Sau mỗi lời ngon ngọt của “vị thần” kia.
Vẫn là “ăn xong rồi đá”, không ăn được thì phải phá.
Và thằng đàn ông thần thánh lại lộ ra một nhân cách không bằng cái giẻ rách.
Tải ảnh gốc
Còn lại gì?
Nó là ai?
Là một cái xác vô hồn bị bỏ rơi. Là một con người mở miệng ra không phải lời nói mà là nước mắt….
Nó không còn tin ai, nó yêu chơi bời.
Nó gọi “Anh” là “Nó” và “thằng đó”.
Từ đây, tình yêu trong tiềm thức của nó chỉ còn là “chơi bời”, “lên giường” xong rồi thì “nhường” lại cho đứa khác.
xem tiếp : tại đây
truyện tình yêu les - vợ tôi là les
Đọc truyện - Có một sự thật về vợ, bây giờ tôi mới biết. Tôi hốt hoảng khi bắt gặp cô gái ấy nằm trên giường cùng với em, ôm em thật chặt và không một mảnh vải che thân.
Đó là cô bạn thân của em mà người làm chồng như tôi không hề hay biết, họ thực sự là một cặp đồng tính. Chỉ là họ không dám nói ra và không thể thừa nhận mà thôi. Ngày tôi yêu em, người con gái đó cũng luôn bên cạnh.
Đọc truyện người lớn - đọc truyện tình yêu đồng giới
Cô ấy là bạn thân của em. Ngày đó, nhờ có cô ấy mà em đã được giúp đỡ rất nhiều. Có chuyện gì tôi bận không chăm sóc em được, tôi đều nhờ cô ấy làm. Sau khi ra trường, cô ấy và em ở chung nhà trọ, tôi cũng yên tâm hơn. Dù sao thì hai người bạn thân ở với nhau cũng tốt, sẽ tiện chăm sóc nhau hơn. Những ngày đó, tôi thường lui tới nhà em chơi, ăn cơm. Và khi tôi chơi, thấy tôi có hành động thân mật với em, cô ấy đều né tránh. Tôi nghĩ là cô ấy ngại vì thấy chúng tôi tình cảm trong khi cô ấy chưa có người yêu nên chạnh lòng. Và tôi đã động viên người yêu mình chuyển ra ngoài ở riêng. Vì như vậy, tôi có đến chơi cũng không tiện. Có khi muốn tắm giặt nếu mà đi đâu đó về không kịp, tôi cũng không dám. Vì thực sự, ở như thế rất bất tiện. Nhưng người yêu tôi nhất định không đồng ý, em nói, nếu em ra ngoài thì cô ấy sẽ tủi thân và rất buồn. Em không muốn mình có người yêu mà sống ích kỉ với bạn bè. Cuối cùng thì tôi phải đồng ý.
Đọc truyện người lớn - đọc truyện hay
Ngày đó, thi thoảng đi chơi, em hay rủ cô ấy đi cùng. Có khi ngày lễ Tết, tôi đến tặng hoa quà, tôi đều phải tặng cô ấy vì không làm vậy thì em không hài lòng. Điều đó cũng không khó hiểu bằng chuyện, khi đi chơi, em đều muốn tôi đưa cô ấy đi cùng. Em bảo, dù sao thì chúng tôi cũng lấy nhau, cũng là một cặp nên có chuyện gì đâu. Cứ đưa cô ấy đi cùng cho có kỉ niệm, em đã coi cô ấy như người chị em ruột thịt. Nhiều khi tôi thấy không hài lòng vì em, nhưng không làm thế thì em không vui. Tôi đành lòng. Sau đó, chúng tôi cưới nhau. Ngày em cưới, tôi thấy cô ấy khóc rất nhiều. Tôi không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ đó là tình cảm gắn bó của đôi bạn thân thôi. Vì bạn đi lấy chồng, bạn thân ở lại thường thấy hụt hẫng, nhất là khi cô ấy chưa có người yêu. (Đọc truyện người lớn và chợt tìm thấy đâu đó những mảnh tâm hồn đồng cảm).
Đọc truyện tình yêu đồng giới nữ
Chúng tôi chuyển ra ngoài, còn cô ấy sống một mình. Nhiều lần em đều xin phép tôi về thăm cô ấy, có hôm thì ngủ lại khi cô ấy ốm. Tôi cũng không nghi ngờ gì vì nghĩ, cô ấy cũng không có ai là bạn thân. Những ngày tôi đi công tác, em thường hay dẫn cô ấy về nhà ngủ chung cho đỡ buồn vì chúng tôi sống riêng. Tôi không ngại gì chuyện đó cả. Đó cũng khiến cho vợ mình vui thôi. Nhưng, có một sự thật mà đến giờ tôi mới biết. Tôi chết lặng, tưởng chết đi sống lại khi nhìn thấy em và người bạn thân đó không một mảnh vải che thân ôm nhau trên giường vào cái ngày tôi đi công tác. Vì chuyến bay bị hoãn, tôi đã không đi được như dự định nên tôi đã về nhà và lùi lại ngày hôm sau. Em không lường trước được việc này. (Cuộc sống không lường trước điều gì, có đôi lần ta bước mà thấy vô định, đọc truyện về cuộc sống để bắt gặp những trái tim đồng cảm)
xem tiếp vợ tôi là les
Đó là cô bạn thân của em mà người làm chồng như tôi không hề hay biết, họ thực sự là một cặp đồng tính. Chỉ là họ không dám nói ra và không thể thừa nhận mà thôi. Ngày tôi yêu em, người con gái đó cũng luôn bên cạnh.
Đọc truyện người lớn - đọc truyện tình yêu đồng giới
Cô ấy là bạn thân của em. Ngày đó, nhờ có cô ấy mà em đã được giúp đỡ rất nhiều. Có chuyện gì tôi bận không chăm sóc em được, tôi đều nhờ cô ấy làm. Sau khi ra trường, cô ấy và em ở chung nhà trọ, tôi cũng yên tâm hơn. Dù sao thì hai người bạn thân ở với nhau cũng tốt, sẽ tiện chăm sóc nhau hơn. Những ngày đó, tôi thường lui tới nhà em chơi, ăn cơm. Và khi tôi chơi, thấy tôi có hành động thân mật với em, cô ấy đều né tránh. Tôi nghĩ là cô ấy ngại vì thấy chúng tôi tình cảm trong khi cô ấy chưa có người yêu nên chạnh lòng. Và tôi đã động viên người yêu mình chuyển ra ngoài ở riêng. Vì như vậy, tôi có đến chơi cũng không tiện. Có khi muốn tắm giặt nếu mà đi đâu đó về không kịp, tôi cũng không dám. Vì thực sự, ở như thế rất bất tiện. Nhưng người yêu tôi nhất định không đồng ý, em nói, nếu em ra ngoài thì cô ấy sẽ tủi thân và rất buồn. Em không muốn mình có người yêu mà sống ích kỉ với bạn bè. Cuối cùng thì tôi phải đồng ý.
Đọc truyện người lớn - đọc truyện hay
Ngày đó, thi thoảng đi chơi, em hay rủ cô ấy đi cùng. Có khi ngày lễ Tết, tôi đến tặng hoa quà, tôi đều phải tặng cô ấy vì không làm vậy thì em không hài lòng. Điều đó cũng không khó hiểu bằng chuyện, khi đi chơi, em đều muốn tôi đưa cô ấy đi cùng. Em bảo, dù sao thì chúng tôi cũng lấy nhau, cũng là một cặp nên có chuyện gì đâu. Cứ đưa cô ấy đi cùng cho có kỉ niệm, em đã coi cô ấy như người chị em ruột thịt. Nhiều khi tôi thấy không hài lòng vì em, nhưng không làm thế thì em không vui. Tôi đành lòng. Sau đó, chúng tôi cưới nhau. Ngày em cưới, tôi thấy cô ấy khóc rất nhiều. Tôi không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ đó là tình cảm gắn bó của đôi bạn thân thôi. Vì bạn đi lấy chồng, bạn thân ở lại thường thấy hụt hẫng, nhất là khi cô ấy chưa có người yêu. (Đọc truyện người lớn và chợt tìm thấy đâu đó những mảnh tâm hồn đồng cảm).
Đọc truyện tình yêu đồng giới nữ
Chúng tôi chuyển ra ngoài, còn cô ấy sống một mình. Nhiều lần em đều xin phép tôi về thăm cô ấy, có hôm thì ngủ lại khi cô ấy ốm. Tôi cũng không nghi ngờ gì vì nghĩ, cô ấy cũng không có ai là bạn thân. Những ngày tôi đi công tác, em thường hay dẫn cô ấy về nhà ngủ chung cho đỡ buồn vì chúng tôi sống riêng. Tôi không ngại gì chuyện đó cả. Đó cũng khiến cho vợ mình vui thôi. Nhưng, có một sự thật mà đến giờ tôi mới biết. Tôi chết lặng, tưởng chết đi sống lại khi nhìn thấy em và người bạn thân đó không một mảnh vải che thân ôm nhau trên giường vào cái ngày tôi đi công tác. Vì chuyến bay bị hoãn, tôi đã không đi được như dự định nên tôi đã về nhà và lùi lại ngày hôm sau. Em không lường trước được việc này. (Cuộc sống không lường trước điều gì, có đôi lần ta bước mà thấy vô định, đọc truyện về cuộc sống để bắt gặp những trái tim đồng cảm)
xem tiếp vợ tôi là les
tình rắn (truyện les)
Dòng tộc nuôi rắn thường chết vì chính con rắn thân nhất… Và họ không được có chồng… Chỉ nhận những người con gái còn trinh truyền nghề con à… đó là 3 lời nguyền.. Tình rắn (truyện ngắn đồng tính – Truyền thuyết tình yêu của rắn)Tình rắn (truyện ngắn đồng tính)
Tựa khác – Truyền Thuyết Tình Yêu Của Rắn
Tác Giả: anhtaduong
Giờ nó nằm đây. Nhìn cô chủ nằm đó, mắt nhắm như ngủ, ngay cả khi gần chết trông cô cũng rât đẹp. Nó không thể khóc, người ta nói rắn không biết khóc, nó chỉ biết rít lên tường tiếng khè khè the thé, 2 cái đầu lưỡi chẻ ra từ 1 chiếc lưỡi của nó liếm lấy những giọt máu ngay cổ cô chủ, những giọt máu nhỏ ra từ 2 khe nhỏ do 2 cái răng nanh của nó tạo nên. Và nó nhớ năm nào khi cô chủ còn nhỏ…
Năm tôi được 90 năm tuổi. Vì mãi chơi, trườn đến ngôi làng của con người. Những đứa trẻ của con người thật dễ thương, bọn chúng vui đùa bên dưới cây đa. Bọn chúng chơi mệt rồi lại ngồi xoay tròn kể chuyện vổ tích. Có một bé gái, hai mắt him híp, trông thật giống đôi mắt đồng loại rắn của tôi. Cô bé đang thì thào kể về truyền thuyết rắn. Nghe về giống nòi của mình nên tôi tò mò, trườn đến đầu ngọn cành cây để nghe thật rõ tiếng thì thào kể chuyện của cô ấy. Và vì không có chi nên tôi trượt rớt xuống ngay giữa vòng trỏn của bọn trẻ. Bọn chúng gào thét và bỏ chạy. Chỉ có cô bé mắt him híp là ngồi nhìn tôi trân trân, không la hét, không cử động. Tôi choáng váng sau cú ngã nên vẫn chưa trườn đi được.
- Nala, chạy mau, nó sẽ cắn con đó – một người phụ nữ với chiếc vấy sọc nhiều màu chạy đến, tay cầm chiếc gậy đánh vào thân tôi.
- Đừng mẹ, đừng mẹ, đừng đánh nữa mẹ, nó không làm gì con cả…
cô bé cố gắn kéo người đàn bà ra xa tôi.. . nhưng không kịp, cái lưng của tôi bị đập trúng, và tôi không trườn được… Mẹ nói rất đúng, đa số con người rất thiển cận và yếu đuối, họ thường lo sợ bị tổn thương nên họ thường chủ trương làm tổn thương đối phương trước khi đối phương làm gì họ…
Tôi thật sự đau, và tôi nổi giận, tôi bắt đầu phùng cái mang của mình lên, và tôi chực cắn người phụ nữ ấy. Bà ta gạt cô bé qua 1 bên và sấn tới phía tôi, Tôi nhắm mắt chuẩn bị cắn theo bản năng dù biết rắng trước sau cũng chết
- Đừng…
Cô bé ấy hét lên và chạy đến ôm lấy tôi…- Nala thả nó ra, nó cắn con bậy giờ
- Mẹ nhìn xem… nó có cắn con đâu… mẹ làm nó đau… nó sắp khóc kìa… – cô bé quay lưng lại vơi phụ nữ để che chở cho tôi… vuốt vuốt cái đầu nhờn của tôi…
- .. Con thật giống bà cố con… Nào, đem nó đi, đừng để người ta thấy, mang nó về nhà mình nào…
- Ơ… Dạ… – Cả tôi và cô bé đều ngạc nhiên, sao bà ta lại thây đổi thái độ nhanh như thế…
xem tiếp tại đây nè
Tựa khác – Truyền Thuyết Tình Yêu Của Rắn
Tác Giả: anhtaduong
Giờ nó nằm đây. Nhìn cô chủ nằm đó, mắt nhắm như ngủ, ngay cả khi gần chết trông cô cũng rât đẹp. Nó không thể khóc, người ta nói rắn không biết khóc, nó chỉ biết rít lên tường tiếng khè khè the thé, 2 cái đầu lưỡi chẻ ra từ 1 chiếc lưỡi của nó liếm lấy những giọt máu ngay cổ cô chủ, những giọt máu nhỏ ra từ 2 khe nhỏ do 2 cái răng nanh của nó tạo nên. Và nó nhớ năm nào khi cô chủ còn nhỏ…
Năm tôi được 90 năm tuổi. Vì mãi chơi, trườn đến ngôi làng của con người. Những đứa trẻ của con người thật dễ thương, bọn chúng vui đùa bên dưới cây đa. Bọn chúng chơi mệt rồi lại ngồi xoay tròn kể chuyện vổ tích. Có một bé gái, hai mắt him híp, trông thật giống đôi mắt đồng loại rắn của tôi. Cô bé đang thì thào kể về truyền thuyết rắn. Nghe về giống nòi của mình nên tôi tò mò, trườn đến đầu ngọn cành cây để nghe thật rõ tiếng thì thào kể chuyện của cô ấy. Và vì không có chi nên tôi trượt rớt xuống ngay giữa vòng trỏn của bọn trẻ. Bọn chúng gào thét và bỏ chạy. Chỉ có cô bé mắt him híp là ngồi nhìn tôi trân trân, không la hét, không cử động. Tôi choáng váng sau cú ngã nên vẫn chưa trườn đi được.
- Nala, chạy mau, nó sẽ cắn con đó – một người phụ nữ với chiếc vấy sọc nhiều màu chạy đến, tay cầm chiếc gậy đánh vào thân tôi.
- Đừng mẹ, đừng mẹ, đừng đánh nữa mẹ, nó không làm gì con cả…
cô bé cố gắn kéo người đàn bà ra xa tôi.. . nhưng không kịp, cái lưng của tôi bị đập trúng, và tôi không trườn được… Mẹ nói rất đúng, đa số con người rất thiển cận và yếu đuối, họ thường lo sợ bị tổn thương nên họ thường chủ trương làm tổn thương đối phương trước khi đối phương làm gì họ…
Tôi thật sự đau, và tôi nổi giận, tôi bắt đầu phùng cái mang của mình lên, và tôi chực cắn người phụ nữ ấy. Bà ta gạt cô bé qua 1 bên và sấn tới phía tôi, Tôi nhắm mắt chuẩn bị cắn theo bản năng dù biết rắng trước sau cũng chết
- Đừng…
Cô bé ấy hét lên và chạy đến ôm lấy tôi…- Nala thả nó ra, nó cắn con bậy giờ
- Mẹ nhìn xem… nó có cắn con đâu… mẹ làm nó đau… nó sắp khóc kìa… – cô bé quay lưng lại vơi phụ nữ để che chở cho tôi… vuốt vuốt cái đầu nhờn của tôi…
- .. Con thật giống bà cố con… Nào, đem nó đi, đừng để người ta thấy, mang nó về nhà mình nào…
- Ơ… Dạ… – Cả tôi và cô bé đều ngạc nhiên, sao bà ta lại thây đổi thái độ nhanh như thế…
xem tiếp tại đây nè
[truyện les]- gái bao và kẻ lập dị
Cô thức dậy, rụt tay khỏi à, nhìn ả, trông ả thật thánh thiện, ai ngờ lại lập dị, cô vuốt cái song mũi ả, cô hôn lên trán ả rồi mặt đồ vô. Bỗng nhiên cô thấy buồn cười, và vui vui trong lòng, cô lấy bóp ả, bóp còn đúng 1 triệu…. Gái bao và kẻ lập dị – Đồng tính nữ
Gái bao và kẻ lập dị – Đồng tính nữ
Tác Giả : anhtaduong
Hôm nay cô vô bar trễ. Cô vào để xin “má” cho nghĩ vì hôm nay con cô bệnh, cơn đau tim của nó lại trở về khi món tiền nữ đại gia kia cho cô chữa trị cho con cô 1 năm thuốc đã hết.Khi vào đã thấy cả bọn con Nhung nhìn nhìn cái bàn số 3 rồi trề môi.cô nhìn theo và thấy 1 kẻ, tóc tai lù xù che đi cái gương mặt tối thui và cặp kiếng nứt ngang 1 tròng bên trái.
Vâng, bar FU là 1 quán bar nổi tiếng về les, ai vô đây cũng không khỏi choáng ngợp đê mê cái không khí ở đây.
Thế mà lại có 1 ả lập dị ngồi cô đơn nơi góc bar kia.Thoáng nhìn trang phục của ả cũng toàn đồ hiệu đó chứ, và cả những chiếc đồng hồ, chiếc nhẫn và sợi dây chuyền nặng trịch kia nữa, bạch kim thiệt à.
Hay là kiếm 1 mối xộp rồi về nhỉ Nhưng ả trông gớm quá – ý nghĩ ấy thoáng trong đầu cô, nhưng khi chợt nghĩ tới món tiền cho con cô ăn học và chữa bệnh thì cô lại chép miệng – chậc, mình không muốn con mình ngu và khổ cả đời như mình
Cô uống 1 hớp rượu để lấy “men”. Đã lâu rồi, rượu giúp cô quên tất cả, nỗi nhục nhã, những cái nhơ nháp và nỗi sợ mỗi khi đánh nhau vì giành khách với những con ả cao to hơn cô.
Cô cầm ly rượu và đi ẻo lã đến cái bàn số 3 ấy, đúng cái dáng đi của 1 con mèo.
- sao ngồi 1 mình thế, tôi ngồi chung được không nè??
- …tùy… ả chẳng thèm nhìn tới cái chân của cô, vẫn cắm đầu vô chai rượu
- Sao có 1 mình thế, có cần bạn không
- Bao nhiêu ??
- Hihi, sao mà nóng thế ta, giá ở đây xưa giờ không thây đổi, bộ mới tới đây hả
Đâu đó giọng bọn con Nhung cười hô hố – rồi cũng bỏ chạy với con mụ đó thôi
- hết tiền rồi, 1500k thôi được không
- trời, đại gia giỡn hoài nha, xấu quá đi, tụi em có phòng tiện nghi mà đại gia
- 1200k
- Thôi đừng giỡn nữa mà đại gia
- 1000k
- Hihi, đại gia giỡn vui ghê – cô lo lắng
- Biến đi
- Ok ok
Cô rời khỏi cái bàn thất vọng, ngồi vào quầy- thấy chưa, tao nói sẽ chạy mà- cái giọng con nhung vẫn chua chat xé cái nhạc du dương ấy âm âm trong cái bar này.
30 phút…
1 giờ…
2 giờ… xem tiếp truyện les: gái bao và kẻ lập dị
les - Cô hàng xóm của tôi
Lại quanh quẩn trong những góc tối của quán cafe , tôi vẫn ngồi đấy tán gẫu với những cô gái xinh đẹp mới quen đã sớm trở thành một thói quen và không biết nó đã bén rễ vào tiềm thức tôi từ bao giờ… Trích ” Cô hàng xóm của tôi – truyen đồng tính nữ “
1. Ánh nắng vàng dịu nhẹ như vẽ một mảng màu trầm ấm tuyệt vời qua lớp kính cửa sổ. Nhà em , nhà tôi và Michiru là cô bé hàng xóm đáng yêu của tôi.
2. “ Haruka này , chúng ta sắp sửa có thêm môt hàng xóm mới đấy “ – Setsuna hí hứng báo tin khi chúng tôi đang ngồi nhấm nháp tách trà chiều trong sân vườn , chỉ là một khu vườn nhỏ thôi nhưng đầy hoa và có đầy những bông hoa anh đào xinh đẹp.
“ Thế thì sao ? “ tôi điềm tĩnh trả lời cô bạn của mình và nhẹ nhàng đưa tách trà lên mũi ngửi , một mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ tách trà cộng thêm hương hoa anh đào cứ phất phơi trong làn gió như muốn đánh thức mọi khứu giác con người , một sự mê hoặc.
“ Mình nghĩ cậu sẽ không chối từ cô bé ấy “ – Setsuna nhìn xa xăm và mặt cô ấy khá lộ rõ sự chắc chắn về điều cô vừa nói.
“ Tại sao ? “
“ Chỉ là khó có thể chối từ thôi “ – Setsuna thôi không nói và lại tiếp tục thưởng thức tách trà ngon lành mà tôi đã chính tay làm .
3. “ Chào chị , em mới chuyển nhà tới đây “ – cô bé mà Setsuna đã kể với tôi trông cũng khá đáng yêu đấy chứ . Mái tóc xanh của em thật sự nổi bật làm tôi phải chú ý .
4. Khơi bao niềm nhớ vô vàn ,
Cánh hoa đào đấy chẳng tàn trong tôi !
Lại quanh quẩn trong những góc tối của quán cafe , tôi vẫn ngồi đấy tán gẫu với những cô gái xinh đẹp mới quen đã sớm trở thành một thói quen và không biết nó đã bén rễ vào tiềm thức tôi từ bao giờ. Chỉ là tôi biết , có một số người họ thường gọi tôi là kẻ đào hoa và thích bay nhảy , chẳng lẽ vì tôi chả bao giờ chịu ở yên một chỗ sao ?
“ Haruka , chúng ta sẽ còn gặp lại nhau chứ ? “ – Cô bé vô tư trao cho tôi những ánh mắt gợi tình nhất có thể , bên dưới bàn , bạn sẽ không tin nổi một cô bé 16 lại có những hành động rất là người lớn như vậy. Chân cô chạm vào tôi như đang thách thức sự hoang dại của Haruka , nó sẽ bùng nổ đấy , nhưng chỉ là em không phải là con người ấy.
“ Maybe … “ – Tôi lấp lửng câu trả lời của mình , tôi chẳng tội vạ gì mà lại phải ràng buộc mình với một mối quan hệ nhất định nào đó cả đời , bạn hãy yên tâm. Vì tôi là Haruka , tựa như làn gió và sẽ bay đến nơi nào mà tôi thích.
Rời khỏi quán , tôi lê la trên khắp con đường của thành phố Osaka náo nhiệt , con người ở xứ sở Mặt trời mọc này khá bận rộn nhỉ ? Đi đến đâu bạn đều bắt gặp những gương mặt đầy nôi ưu tư , phiền muộn. Sao họ không thả mình và sống tự đo như tôi ? Tại sao luôn phải trói chặt mình trong việc mưu sinh ?
Và trong hàng ngàn người ấy , tôi đã thấy em. Cô bé hàng xóm tóc xanh đáng yêu.
Bình yên !
Cảm giác này thật lạ lùng ?
Lần đầu tiên , tôi muốn dừng lại …
xem tiếp: cô hàng xóm của tôi
1. Ánh nắng vàng dịu nhẹ như vẽ một mảng màu trầm ấm tuyệt vời qua lớp kính cửa sổ. Nhà em , nhà tôi và Michiru là cô bé hàng xóm đáng yêu của tôi.
2. “ Haruka này , chúng ta sắp sửa có thêm môt hàng xóm mới đấy “ – Setsuna hí hứng báo tin khi chúng tôi đang ngồi nhấm nháp tách trà chiều trong sân vườn , chỉ là một khu vườn nhỏ thôi nhưng đầy hoa và có đầy những bông hoa anh đào xinh đẹp.
“ Thế thì sao ? “ tôi điềm tĩnh trả lời cô bạn của mình và nhẹ nhàng đưa tách trà lên mũi ngửi , một mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ tách trà cộng thêm hương hoa anh đào cứ phất phơi trong làn gió như muốn đánh thức mọi khứu giác con người , một sự mê hoặc.
“ Mình nghĩ cậu sẽ không chối từ cô bé ấy “ – Setsuna nhìn xa xăm và mặt cô ấy khá lộ rõ sự chắc chắn về điều cô vừa nói.
“ Tại sao ? “
“ Chỉ là khó có thể chối từ thôi “ – Setsuna thôi không nói và lại tiếp tục thưởng thức tách trà ngon lành mà tôi đã chính tay làm .
3. “ Chào chị , em mới chuyển nhà tới đây “ – cô bé mà Setsuna đã kể với tôi trông cũng khá đáng yêu đấy chứ . Mái tóc xanh của em thật sự nổi bật làm tôi phải chú ý .
4. Khơi bao niềm nhớ vô vàn ,
Cánh hoa đào đấy chẳng tàn trong tôi !
Lại quanh quẩn trong những góc tối của quán cafe , tôi vẫn ngồi đấy tán gẫu với những cô gái xinh đẹp mới quen đã sớm trở thành một thói quen và không biết nó đã bén rễ vào tiềm thức tôi từ bao giờ. Chỉ là tôi biết , có một số người họ thường gọi tôi là kẻ đào hoa và thích bay nhảy , chẳng lẽ vì tôi chả bao giờ chịu ở yên một chỗ sao ?
“ Haruka , chúng ta sẽ còn gặp lại nhau chứ ? “ – Cô bé vô tư trao cho tôi những ánh mắt gợi tình nhất có thể , bên dưới bàn , bạn sẽ không tin nổi một cô bé 16 lại có những hành động rất là người lớn như vậy. Chân cô chạm vào tôi như đang thách thức sự hoang dại của Haruka , nó sẽ bùng nổ đấy , nhưng chỉ là em không phải là con người ấy.
“ Maybe … “ – Tôi lấp lửng câu trả lời của mình , tôi chẳng tội vạ gì mà lại phải ràng buộc mình với một mối quan hệ nhất định nào đó cả đời , bạn hãy yên tâm. Vì tôi là Haruka , tựa như làn gió và sẽ bay đến nơi nào mà tôi thích.
Rời khỏi quán , tôi lê la trên khắp con đường của thành phố Osaka náo nhiệt , con người ở xứ sở Mặt trời mọc này khá bận rộn nhỉ ? Đi đến đâu bạn đều bắt gặp những gương mặt đầy nôi ưu tư , phiền muộn. Sao họ không thả mình và sống tự đo như tôi ? Tại sao luôn phải trói chặt mình trong việc mưu sinh ?
Và trong hàng ngàn người ấy , tôi đã thấy em. Cô bé hàng xóm tóc xanh đáng yêu.
Bình yên !
Cảm giác này thật lạ lùng ?
Lần đầu tiên , tôi muốn dừng lại …
xem tiếp: cô hàng xóm của tôi
Khoảng lặng – Truyện les hay
Khoảng lặng – Truyện les hay : Phương đưa mắt nhìn quanh căn phòng, nàng bước chậm từng bước nhỏ, bàn tay lướt nhẹ trên từng món vật dụng thân thương, dường như mọi thứ vẫn còn nguyên ở vị trí cũ kể từ ngày nàng ra đi.
Phương nhìn đồng hồ, 11h30, giờ này Nguyên cũng sắp tan trường. Theo thói quen, Phương mở vali lấy bộ pyjama mới để lên giường; tiện tay, nàng gom bộ quần áo cũ của Nguyên vất bừa bãi trên ghế bỏ vào bao nylon, rồi cất ngược vào vali. Thu dọn lại vài thứ cho ngăn nắp, Phương cởi bộ đồng phục mắc vào tủ áo, nàng quấn vội chiếc khăn lông quanh mình, vén gọn mái tóc, rồi bước ra nhà bếp, sửa soạn bữa ăn trưa cho hai người.
Phương bắt nồi nước, lát nữa nàng sẽ luộc bánh nếp – một đặc sản của Bến Tre – thứ bánh nếp được gói vuông vắn trong chiếc lá dừa mà nàng biết là Nguyên ưa thích lắm.
Mở tủ lấy lọ tiêu, Phương rắc thêm vào gia vị ướp thịt bò, rồi quay sang rửa salad, thầm hỏi:”Vắng nàng một thời gian, Nguyên có nhớ, có mong nàng về? Nguyên có gầy đi chút nào hay không?”.
Chợt nhớ ra điều gì, Phương mở tủ lạnh, may quá còn đùi gà và mấy củ cà rốt, nàng sẽ nấu thêm món canh cho Nguyên. xem tiếp tại đây Khoảng lặng – Truyện les hay
Vòng tay ấm - truyện les
Vòng tay ấm.. Truyện đồng tính nữ
Tôi nhớ tôi từng ôm lấy ai đó
Tôi nhớ ai đó cũng từng ôm lấy tôi
Một vòng tay rất ấm và dịu dàng….
Nhưng tất cả, đã mãi trôi xa……
Vòng tay ấm của tôi, người rút cục là ai?!
“ Nhi!! Con sao vậy?!”
“ Mẹ không thấy ư?!”
“ Thấy gì con?!”
Mẹ tôi không thấy được. Từ nhỏ đến lớn, hình như cũng không ai thấy được. Tôi còn nhớ, mình từng rất ngây thơ đi hỏi từng người lại từng người một là có thấy không? có cảm nhận thấy giống tôi không. Nhưng họ đều lắc đầu, thậm chí còn có người cười nhạo tôi bị khùng
Tôi từng nghĩ có lẽ tôi bị khùng thiệt. Mẹ tôi cũng từng đưa tôi đi khám vì những hành động của mình năm tôi năm tuổi, nhưng kết quả cho thấy tôi hoàn toàn bỉnh thường. Mẹ nhìn tôi đau khổ, mẹ tưởng tôi bị điên. Và kể từ lúc đó, tôi không bao giờ hỏi người ta có thấy không nữa. Nhưng ngày hôm nay, việc đó lại một lần nữa diễn ra
Tôi luôn cảm nhận thấy có người ôm lấy mình
Một vòng tay rất ấm áp luôn đưa ra ôm lấy tôi. Từ nhỏ đã như vậy, kể từ lúc tôi nhận thức được sự việc tới giờ thì điều đó… hay người đó đã xuất hiện và ôm lấy tôi. Tôi từng nghĩ rằng là mẹ ôm lấy tôi khi ngủ, nhưng không phải, khi tôi ngủ riêng tôi vẫn có cảm giác người đó ở đâu đây
Khi tôi khóc vì mỗi đêm xa mẹ, người đó luôn ôm tôi vào lòng dỗ dành
Khi tôi khóc khi phải đi học ngày đầu tiên, người đó đã nắm lấy tay tôi, dẫn tôi vào lớp
Khi tôi khóc vì bị bạn bè bắt nạt, thì những giọt nước mắt không bao giờ rơi xuống vì đã có người đó gạt lệ cho tôi
Khi tôi đi lạc, thì cho dù tôi ở đâu, cánh tay ấm áp ấy luôn kéo tôi trở về nhà an toàn
Và khi tôi lạnh hay đau lòng, vòng tay ấy luôn siết chặt, ôm tôi vào lòng…
Người ta không tin lời tôi nói, tôi không cần. Người ta luôn nói tôi ngu ngốc nhưng tôi không quan tâm. Trong tâm tôi chỉ để ý đến mình người đó, vòng tay ấm của tôi. Người bạn vô hình mà tôi luôn gọi là Ka. Ka có thể là ma, Ka có thể là quỷ, nhưng đối với tôi, Ka là thiên thần của riêng tôi, chỉ của riêng tôi mà thôi
Tôi không biết Ka là gì, cũng không biết Ka tại sao lại ở bên tô, nhưng tôi cũng không quan tâm làm gì. Bởi vì có Ka tôi có thể cảm nhận thấy những yên bình trong lòng mình.
Khi tôi 14, tôi đã lớn, tôi đã có thể hiểu được mọi chuyện và tôi cũng phạm phải sai lầm lớn như bao người, như khi họ trưởng thành hơn và ngu ngốc hơn. Hình như dần dần tôi ngu ngốc đến mất dường như không quan tâm đến sự có mặt của Ka ở bên cạnh mình nữa
Tôi không còn nói chuyện một mình với mình Ka nữa, tôi có bạn
Tôi không còn khóc nữa, tôi đã mạnh mẽ và tôi có người yêu để dựa vào
Buổi tối, tôi không cần Ka ôm vào lòng. Tôi có mền, tôi có thể tự ôm lấy mình….
xem tiếp tại đây nhé
Tôi nhớ tôi từng ôm lấy ai đó
Tôi nhớ ai đó cũng từng ôm lấy tôi
Một vòng tay rất ấm và dịu dàng….
Nhưng tất cả, đã mãi trôi xa……
Vòng tay ấm của tôi, người rút cục là ai?!
“ Nhi!! Con sao vậy?!”
“ Mẹ không thấy ư?!”
“ Thấy gì con?!”
Mẹ tôi không thấy được. Từ nhỏ đến lớn, hình như cũng không ai thấy được. Tôi còn nhớ, mình từng rất ngây thơ đi hỏi từng người lại từng người một là có thấy không? có cảm nhận thấy giống tôi không. Nhưng họ đều lắc đầu, thậm chí còn có người cười nhạo tôi bị khùng
Tôi từng nghĩ có lẽ tôi bị khùng thiệt. Mẹ tôi cũng từng đưa tôi đi khám vì những hành động của mình năm tôi năm tuổi, nhưng kết quả cho thấy tôi hoàn toàn bỉnh thường. Mẹ nhìn tôi đau khổ, mẹ tưởng tôi bị điên. Và kể từ lúc đó, tôi không bao giờ hỏi người ta có thấy không nữa. Nhưng ngày hôm nay, việc đó lại một lần nữa diễn ra
Tôi luôn cảm nhận thấy có người ôm lấy mình
Một vòng tay rất ấm áp luôn đưa ra ôm lấy tôi. Từ nhỏ đã như vậy, kể từ lúc tôi nhận thức được sự việc tới giờ thì điều đó… hay người đó đã xuất hiện và ôm lấy tôi. Tôi từng nghĩ rằng là mẹ ôm lấy tôi khi ngủ, nhưng không phải, khi tôi ngủ riêng tôi vẫn có cảm giác người đó ở đâu đây
Khi tôi khóc vì mỗi đêm xa mẹ, người đó luôn ôm tôi vào lòng dỗ dành
Khi tôi khóc khi phải đi học ngày đầu tiên, người đó đã nắm lấy tay tôi, dẫn tôi vào lớp
Khi tôi khóc vì bị bạn bè bắt nạt, thì những giọt nước mắt không bao giờ rơi xuống vì đã có người đó gạt lệ cho tôi
Khi tôi đi lạc, thì cho dù tôi ở đâu, cánh tay ấm áp ấy luôn kéo tôi trở về nhà an toàn
Và khi tôi lạnh hay đau lòng, vòng tay ấy luôn siết chặt, ôm tôi vào lòng…
Người ta không tin lời tôi nói, tôi không cần. Người ta luôn nói tôi ngu ngốc nhưng tôi không quan tâm. Trong tâm tôi chỉ để ý đến mình người đó, vòng tay ấm của tôi. Người bạn vô hình mà tôi luôn gọi là Ka. Ka có thể là ma, Ka có thể là quỷ, nhưng đối với tôi, Ka là thiên thần của riêng tôi, chỉ của riêng tôi mà thôi
Tôi không biết Ka là gì, cũng không biết Ka tại sao lại ở bên tô, nhưng tôi cũng không quan tâm làm gì. Bởi vì có Ka tôi có thể cảm nhận thấy những yên bình trong lòng mình.
Khi tôi 14, tôi đã lớn, tôi đã có thể hiểu được mọi chuyện và tôi cũng phạm phải sai lầm lớn như bao người, như khi họ trưởng thành hơn và ngu ngốc hơn. Hình như dần dần tôi ngu ngốc đến mất dường như không quan tâm đến sự có mặt của Ka ở bên cạnh mình nữa
Tôi không còn nói chuyện một mình với mình Ka nữa, tôi có bạn
Tôi không còn khóc nữa, tôi đã mạnh mẽ và tôi có người yêu để dựa vào
Buổi tối, tôi không cần Ka ôm vào lòng. Tôi có mền, tôi có thể tự ôm lấy mình….
xem tiếp tại đây nhé
Trái tim em đau vì chị (truyện les hay nhất)
bạn đang xem truyện les hay nhất
- Tình yêu của em lệch lạc nhưng con tim em lại có lý lẽ riêng của nó chị à!
Chị à!
Dạo này em buồn chán lắm, chị biết không? Em chán cái cảnh sống giả dối như em tạo dựng lắm rồi. Em xinh đẹp, nết na để làm gì hả chị? Để bị bọn con trai gọi là "chảnh", là "kén chọn" khi không chấp nhận tình cảm của họ sao? Chị cao thượng khi rời xa em, ra đi vì hạnh phúc của em, thật không hả chị? Nhưng chị đâu biết được, từ khi chị đến bên cạnh em thì đã hằn sâu trong tim em một vết thương quá lớn rồi. Vậy sao chị lại ra đi, bỏ lại em giữa dòng đời đầy nghiệt ngã này?
Hôm qua em rất buồn, buồn đến nỗi lại muốn tìm đến rươụ. Ngày chị ra đi, em khóc và đau khổ đến thế nào chị biết không? 11 tháng tròn chị ra đi, nhưng em không thể nguôi được tình cảm trong lòng, đi đường thấy ai giống chị là em lại nhìn, nghĩ và lại đau..
Thực ra em đã sai, sai khi chấp nhận chị, nhận lời yêu chị, dành cho chị quá nhiều tình cảm. Đáng lẽ ngày ấy, khi biết về chị như vậy thì em nên bỏ chạy chị ạ, bỏ chạy như những người bình thường vẫn làm, bỏ chạy để trái tim em không còn đau như bây giờ...
Em nhớ chị lắm chị có biết không? Ai hỏi em khi nào em lấy chồng, em chỉ cười bảo: "Khi nào luật hôn nhân của Việt Nam thay đổi"....vậy có nực cười quá không chị?
Em từng hỏi chị: "Chị cưới em nhé” thì chị bảo rằng: "Chị có thể cưới em, nhưng chỉ có hai chúng ta biết, chị không muốn hạnh phúc và cuộc sống của em bị xáo trộn. Chị chấp nhận sống cuộc sống như vậy vì gia đình không còn tôn trọng chị. Chị biết chị không còn ai nhưng với người con gái nết na như em thì chị không thể vì em còn gia đình, người thân, bạn bè". Chị nói không thể, vậy tại sao chị vẫn để em có tình cảm với chị, để em yêu một người giống mình như thế rồi nhẫn tâm bỏ rơi em?
Em không sao mà chị, ngày trước bên chị, em sống lý trí thật đấy... nên em làm chị buồn nhiều phải không? Bây giờ sao chị có thể làm như thế với em được? Em chán lắm vì em không biết tin tức và liên lạc với chị như thế nào nữa. Nhiều lúc, em bất lực với bản thân mình, muốn đổi số điện thoại và chuyển chỗ ở mới. Nhưng em bỗng nhớ đến câu nói của chị: "Nếu em đổi số điện thoại, chị sẽ chết", em hiểu rằng chị nói là sẽ làm. Chị còn nói: "Nếu chị có chết là tại em", chị có thấy chị tàn nhẫn với em lắm không?
Mỗi lần chị uống rượu, chị lại điện thoại cho em cả đêm hôm khuya khoắt. Chị nói "nhớ em nhiều lắm, nhớ rất nhiều", chị có quyền làm thế sao chị? Chị có quyền làm em nhớ, làm em đau, làm em khóc, rồi ngày hôm sau chị lại điện thoại lại nói xin lỗi vì "tại chị uống say nên chị làm phiền em", em còn biết nói sao đây chứ? Tình cảm của em vui buồn lẫn lộn theo hành động của chị phải không?
Chị nói sẽ nghe lời em, phải sống để gặp em, có phải đấy là lời gian dối không chị? Gặp em, có thật khó lắm chăng? Chị nói dối, chị luôn nói dối em như thế mà... tại em nhớ chị và em rất muốn gặp chị, nhưng em lại không đủ can đảm để nói ra điều đó chị ạ bởi vì, em vẫn sợ cái cảm giác đau của ngày xưa..
Em nói em đi chơi với người yêu, chị cười… chị nói với em "yêu được là tốt, chị mong em hạnh phúc". Em muốn làm chị đau, muốn chị đau như em ngày trước nhưng rồi em lại cảm thấy đau cho chính bản thân mình. Ở bên cạnh người con trai khác mà vẫn nhớ đến chị thì tim em cứ nhói đau.
Chị tưởng em đùa à, tình yêu của em lệch lạc nhưng con tim lại có lý lẽ riêng của nó. Chị thấy chị tốt ư? Không đâu, chị không hề tốt bởi vì chị làm cho một người chị thương yêu luôn đau khổ và nhớ về chị.
- Tình yêu của em lệch lạc nhưng con tim em lại có lý lẽ riêng của nó chị à!
Chị à!
Dạo này em buồn chán lắm, chị biết không? Em chán cái cảnh sống giả dối như em tạo dựng lắm rồi. Em xinh đẹp, nết na để làm gì hả chị? Để bị bọn con trai gọi là "chảnh", là "kén chọn" khi không chấp nhận tình cảm của họ sao? Chị cao thượng khi rời xa em, ra đi vì hạnh phúc của em, thật không hả chị? Nhưng chị đâu biết được, từ khi chị đến bên cạnh em thì đã hằn sâu trong tim em một vết thương quá lớn rồi. Vậy sao chị lại ra đi, bỏ lại em giữa dòng đời đầy nghiệt ngã này?
Hôm qua em rất buồn, buồn đến nỗi lại muốn tìm đến rươụ. Ngày chị ra đi, em khóc và đau khổ đến thế nào chị biết không? 11 tháng tròn chị ra đi, nhưng em không thể nguôi được tình cảm trong lòng, đi đường thấy ai giống chị là em lại nhìn, nghĩ và lại đau..
Thực ra em đã sai, sai khi chấp nhận chị, nhận lời yêu chị, dành cho chị quá nhiều tình cảm. Đáng lẽ ngày ấy, khi biết về chị như vậy thì em nên bỏ chạy chị ạ, bỏ chạy như những người bình thường vẫn làm, bỏ chạy để trái tim em không còn đau như bây giờ...
Em nhớ chị lắm chị có biết không? Ai hỏi em khi nào em lấy chồng, em chỉ cười bảo: "Khi nào luật hôn nhân của Việt Nam thay đổi"....vậy có nực cười quá không chị?
Em từng hỏi chị: "Chị cưới em nhé” thì chị bảo rằng: "Chị có thể cưới em, nhưng chỉ có hai chúng ta biết, chị không muốn hạnh phúc và cuộc sống của em bị xáo trộn. Chị chấp nhận sống cuộc sống như vậy vì gia đình không còn tôn trọng chị. Chị biết chị không còn ai nhưng với người con gái nết na như em thì chị không thể vì em còn gia đình, người thân, bạn bè". Chị nói không thể, vậy tại sao chị vẫn để em có tình cảm với chị, để em yêu một người giống mình như thế rồi nhẫn tâm bỏ rơi em?
Em không sao mà chị, ngày trước bên chị, em sống lý trí thật đấy... nên em làm chị buồn nhiều phải không? Bây giờ sao chị có thể làm như thế với em được? Em chán lắm vì em không biết tin tức và liên lạc với chị như thế nào nữa. Nhiều lúc, em bất lực với bản thân mình, muốn đổi số điện thoại và chuyển chỗ ở mới. Nhưng em bỗng nhớ đến câu nói của chị: "Nếu em đổi số điện thoại, chị sẽ chết", em hiểu rằng chị nói là sẽ làm. Chị còn nói: "Nếu chị có chết là tại em", chị có thấy chị tàn nhẫn với em lắm không?
Mỗi lần chị uống rượu, chị lại điện thoại cho em cả đêm hôm khuya khoắt. Chị nói "nhớ em nhiều lắm, nhớ rất nhiều", chị có quyền làm thế sao chị? Chị có quyền làm em nhớ, làm em đau, làm em khóc, rồi ngày hôm sau chị lại điện thoại lại nói xin lỗi vì "tại chị uống say nên chị làm phiền em", em còn biết nói sao đây chứ? Tình cảm của em vui buồn lẫn lộn theo hành động của chị phải không?
Chị nói sẽ nghe lời em, phải sống để gặp em, có phải đấy là lời gian dối không chị? Gặp em, có thật khó lắm chăng? Chị nói dối, chị luôn nói dối em như thế mà... tại em nhớ chị và em rất muốn gặp chị, nhưng em lại không đủ can đảm để nói ra điều đó chị ạ bởi vì, em vẫn sợ cái cảm giác đau của ngày xưa..
Em nói em đi chơi với người yêu, chị cười… chị nói với em "yêu được là tốt, chị mong em hạnh phúc". Em muốn làm chị đau, muốn chị đau như em ngày trước nhưng rồi em lại cảm thấy đau cho chính bản thân mình. Ở bên cạnh người con trai khác mà vẫn nhớ đến chị thì tim em cứ nhói đau.
Chị tưởng em đùa à, tình yêu của em lệch lạc nhưng con tim lại có lý lẽ riêng của nó. Chị thấy chị tốt ư? Không đâu, chị không hề tốt bởi vì chị làm cho một người chị thương yêu luôn đau khổ và nhớ về chị.
truyện les- chị yêu em
Khi còn là sinh viên, tôi khá nổi bật vì là hoa khôi của trường, lại có thành tích cao trong học tập. Lúc còn là sinh viên năm nhất...
tôi đã cộng tác với nhiều báo đài, đến năm hai đã được nhận vào làm ở đài truyền hình. Tôi được cha mẹ tin tưởng, đặt nhiều hy vọng, được bạn bè, thầy cô yêu quý.Ngày ấy, tôi được nhiều anh theo đuổi, giàu có, nghèo có, giả dối, chân thành đều có. Nhưng không hiểu tại sao tôi không thể có cảm tình được với bất kỳ ai. Mọi người bảo tôi kén cá chọn canh và tôi cũng nghĩ thế thật. Có lẽ tôi chưa gặp được người phù hợp, duyên trời chưa định, vả lại thế cũng tốt… tôi càng có thời gian cho học hành và công việc của mình hơn. Vì thế, dù thấy lũ bạn mải mê hẹn hò, yêu đương tôi cũng chẳng lấy làm sốt ruột.
Ra trường được 3 năm, tôi có thêm bằng thạc sỹ, công việc cũng tốt hơn trước nhưng chuyện yêu của tôi vẫn chẳng thấy có biến chuyển gì. Lúc này mọi người lại nghĩ tôi đang phấn đấu công danh nên chưa muốn yêu ai, và tôi cũng nghĩ thế thật. Nhưng đến bây giờ thì tôi đã hiểu, đã tìm được bản ngã của chính mình… tôi là les!Tôi chỉ nhận ra sự thật ấy khi có chuyến công tác vào Nha Trang cùng một đồng nghiệp nữ. Thường thì chúng tôi có phòng riêng nhưng do hôm đó khách sạn hết phòng nên chúng tôi ở phòng đôi. Cô ấy tên Hoài Thu, ít hơn tôi ba tuổi, là sinh viên mới ra trường, vừa được tôi tuyển vào phòng. Trước kia tôi đã từng nghĩ nếu là con trai, nhất định mình sẽ tán bằng được cô gái này, một cô gái thông minh, xinh đẹp lại có thân hình gợi cảm. Hơn nữa, tôi nghĩ đơn giản rằng, đàn ông hay phụ nữ đều thích cái đẹp nên tôi để ý Thu cũng là chuyện rất đỗi bình thường. Nhưng đến khi ở cùng phòng nhau, tôi nhận ra cảm xúc, suy nghĩ của tôi trước đây hay bây giờ đều là do tôi thích cô ấy.Khi tắm xong, Thu quấn mình trong chiếc khăn bông, để lộ đôi chân trắng mịn màng, phần trên thấp thoáng vòm ngực đầy đặn. Lúc nhìn thấy cô ấy bước ra từ nhà tắm, tim tôi đập thình thịch, có cảm giác như ngộp thở. Cố trấn tĩnh lại bản thân và tỏ ra bình thường, tôi đi lấy quần áo rồi vào ngồi trong buồng tắm, phải mất đến hơn một tiếng tôi mới có thể bước ra ngoài.
Từ lúc ấy, tôi ngại nhìn Thu, ngại bắt chuyện, có chút gì đó cáu kỉnh trong giọng nói của tôi. Thu lại tưởng làm tôi phật lòng điều gì nên lại càng sán đến hỏi han. Mỗi lần như vậy, tôi lại đứng dậy đi ra chỗ khác nhưng em không chịu dừng lại. Tối đến khi chúng tôi đi ngủ, em vòng tay qua người tôi thủ thỉ: “Chị à, có chuyện gì em không phải chị cứ bảo em, em sẽ sửa mà”, rồi cô ấy gục đầu vào lưng tôi.
Những cử chỉ của em khiến tôi không thể kìm được bản thân, tôi đã quay lại ôm và hôn em cuồng nhiệt. Giây phút đó với tôi thật tuyệt vời nhưng nó lại khiến em kinh ngạc vô cùng,… Em không kịp phản ứng gì, chỉ mở to mắt nhìn tôi. Khi nhận ra hành động của mình, tôi cũng cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình. Lúc đó, tôi vớ vội áo choàng chạy ra biển, đêm ấy tôi không quay lại phòng.
Cả đêm đi lang thang trên bờ biển, tôi vẫn không thể lý giải hay nói chính xác là tôi không thể tin được những gì đã xảy ra. Tôi là les ư? Tôi đang có trong tay tất cả những gì mình muốn nhưng nếu mọi người biết tôi là, tôi sẽ còn lại gì đây? Nhớ lại những câu chuyện đọc được trên mạng tôi mới thấy những người les họ đã khổ sở như thế nào và chẳng nhẽ giờ đây, tôi là một trong số họ? Làm sao tôi dám quay lại gặp em nữa? Nếu em nói ra, tất cả mọi người sẽ biết chuyện này sao? Tôi tưởng tượng ra những ánh mắt của mọi người nhìn mình đầy khinh miệt… nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn phải đối mặt với tất cả…
Quay lại phòng lúc trời đã sáng, thấy em đang năm nghiêng mặt vào tường, tôi nghĩ chắc em đang ghê tởm tôi lắm. Vội vàng thay quần áo, thu xếp hành lý, Một chuyến đi định mệnh, chuyến đi giúp tôi nhận ra con người thật của mình, khiến tôi rẽ sang hướng khác của cuộc đời mà tôi không hề ngờ tới. Tôi như phải đối mặt với hai cú sốc lớn: Tôi là les và em cũng giống tôi!
Tôi bị em làm cho rối bời và mụ mị mất rồi. Nhưng dẫu thế nào tôi vẫn muốn níu lấy em. Trong thời khắc này, em là điểm tựa, vị cứu tinh của cuộc đời tôi, là người duy nhất biết được bí mật của tôi…
Ngay khi chuyến công tác kết thúc, tôi trở lại với guồng quay của công việc. Nhưng dù có bận đến đâu tôi và em vẫn dành thời gian bên nhau vào mỗi ngày cuối tuần. Giống như một cặp tình nhân thật sự, chúng tôi đưa nhau đi khắp nơi, nhìn ngắm phố phường, chọn những món đồ em thích. Thật kỳ lạ là tôi chỉ muốn quan tâm em, muốn làm em vui và quên mất cả thói quen của mình, quên rằng mình cũng là phụ nữ. Bởi trước đây, chính tôi cũng thèm khát được yêu chiều đó sao? Nhưng với em, tôi thấy mình giống một người đàn ông hơn.hơn.
Tình yêu của chúng tôi lớn dần lên nhưng chưa một lần hai đứa đi quá giới hạn. Tôi sợ rằng khi điều ấy xảy ra cũng giống như đàn ông và phụ nữ sẽ bị ràng buộc với nhau dù muốn hay không. Tôi chỉ mong em được thoải mái khi bên cạnh tôi mà không phải lo sợ điều gì. Nhưng càng về sau, những mối lo ngại lại đến với tôi nhiều hơn. Trong cơ quan đã bắt đầu nhỏ to và thêm thắt những câu chuyện về tôi và em. Không biết Hoài Thu sẽ cảm thấy như thế nào khi chính tôi còn thấy run sợ? Làm cái nghề này nên tôi quá hiểu “miệng lưỡi thế gian”, quá hiểu “dư luận” là như thế nào. Nhưng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi, em vẫn vô tư và chuyện trò với mọi người tự nhiên, như chẳng có việc gì tác động đến em cả…
Những chuyện xảy ra trên cơ quan khiến tôi càng muốn gần em hơn. Tôi muốn có không gian thật sự riêng tư, muốn có một nơi để chúng tôi có thể thoải mái trao cho nhau những cử chỉ yêu thương mà không bị giật mình khi thoáng thấy bóng một người quen nào đó. Và nơi chúng tôi chọn để làm điều ấy giống như nơi chúng tôi bắt đầu, đó là khách sạn.
Nhưng mỗi lần mở cánh cửa phòng bước vào là tôi tưởng mình đang bước vào một thế giới khác, chính xác hơn là tôi nhìn thấy một con người khác của mình. Tôi không thể tỉnh táo mà kiểm soát được hành động của mình nữa. Tôi lao vào ôm chầm lấy em, ngấu nghiến em giống như người đàn ông đang khao khát làm tình với một người phụ nữ vậy. Những lúc như thế em cũng đáp lại thật nồng nhiệt. Chính em là người dạy tôi trở thành một les thực sự, em luôn biết cách làm tôi cảm thấy thỏa mãn. Nhưng xong mỗi lần như vậy tôi như kẻ mất hồn, bất thần rồi lại sợ hãi, xấu hổ khi nghĩ lại những chuyện vừa qua…
Tôi có cảm giác kinh tởm chính mình. Tôi trở nên ngại ngùng khi đứng trước mọi người, thấy e sợ khi nghĩ rằng họ đang nói về chuyện của mình, họ biết chuyện đó rồi, chỉ là họ ra vẻ bình thường trước mặt tôi. Tôi không còn được tự tin như trước nữa mà dần biến thành một kẻ nhút nhát, luôn muốn ẩn mình vào một vỏ bọc, muốn dựa dẫm vào em nhiều hơn. Và… em đã để tôi làm điều đó.
Không biết từ lúc nào em đã trở thành người quản gia của tôi. Em nói với gia đình là muốn sống tự lập và chuyển đến sống cùng căn hộ với tôi, tất cả mọi chi tiêu sinh hoạt đều do em tự quyết. Bao nhiêu tiền tiết kiệm, tiền lương, tiền thưởng tôi đưa hết cho em, muốn chi tiêu gì lại ngửa tay xin em. Trước em tôi chẳng có nổi một Phải! Đời không ai biết được chữ ngờ. Tôi không ngờ rằng người con gái tôi đã yêu hết mình, đã trao cho em tất cả lại có thể lừa dối tôi? Nhưng cũng chính em đã khiến tôi phải đau đớn suốt quãng đời còn lại, vì tôi chỉ yêu em và trong tâm trí lúc nào cũng nhớ về em…
Chúng tôi ước mơ sẽ được cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới. Khi kết thúc chuyến đi ấy sẽ là một đám cưới bí mật của em và tôi. Cứ nghĩ đến giây phút được có em bên mình mãi mãi, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng bây giờ cả tôi và em đang phải tích cực làm việc để có đủ khả năng tài chính thực hiện ước mơ ấy. Miệt mài với công việc nên tôi bỗng chốc quên mất sự quan tâm hàng ngày với em. Đến khi về nhà, tôi cũng chỉ ôm hôn em qua quýt rồi vội vàng lao vào bàn làm việc. Trong một tháng chúng tôi không có sự gần gũi nhau, em cũng tự mình đi mua sắm, tự mình dọn dẹp nấu nướng, làm mọi việc trong yên lặng vì không muốn làm ảnh hưởng đến tôi.
Dạo này em hay vắng nhà, thậm chí có hôm còn đi qua đêm. Ban đầu tôi cũng không thắc mắc gì nhưng trực giác mách bảo tôi rằng em đang giấu tôi chuyện gì đó. Một tháng, rồi hai tháng trông em hốc hác hẳn đi. Tôi hỏi em thì em viện cớ công việc quá nhiều, vì em mới nhận làm thêm ngoài giờ, vì em cũng chỉ muốn mau chóng thực hiện được ước mơ của cả hai. Vậy là sự việc tiếp diễn thêm hai tháng nữa, cho đến khi tôi quyết định theo dõi em…
Đó một buổi chiều thứ bảy, sau khi nhắn tin cho tôi là bận đi phỏng vấn nhân vật nên sẽ về nhà muộn. Lúc ấy cũng gần đến giờ tan sở nên tôi vờ gặp đối tác bên ngoài để nghỉ sớm và theo dõi em. Trên suốt quãng đường đi tôi chỉ cầu mong những điều em nói với là thật… Nhưng không, sự thật không phải như vậy.
Ngay khi em dừng chân trước cửa khách sạn thì một gã bước ra từ chiếc Rolls- Royce nhanh chóng tiến đến, choàng tay ôm lấy em. Lúc đó, tôi bất thần không nghĩ được gì, chẳng biết phải làm thế nào vì không dám tin vào những gì vừa nhìn thấy. Em giống tôi đúng không? Em là les mà, vậy thì tại sao…? Rốt cuộc em là gì của hắn? Tôi ghen. Phải, tôi đang ghen, đang tức giận, muốn chạy tới tát thật mạnh vào mặt em, thét vào mặt em. Nhưng tôi không làm vậy vì tôi muốn xem hết màn kịch này, muốn biết em định dở trò gì với tôi.
Bất chợt tôi lại nhớ đến những câu chuyện được đăng trên báo chí, đó là nhiều cô gái cặp bồ với les chỉ với mục đích là đào mỏ rồi cao chạy xa bay, để lại chúng tôi – những người les muốn giữ kín bí mật chẳng thể làm gì được. Chắc số tiền tôi đưa cho em giữ cũng sẽ về tay em trong nay mai. Và cả khoản tiền tiết kiệm bao năm trời của tôi nữa chứ? Tại sao tôi lại có thể dễ dàng tin em như vậy?
Gạt bỏ những suy nghĩ như đang muốn làm nổ tung đầu mình, lúc này tôi đang dõi theo em và gã đại gia kia. Hai người đi vào khách sạn, cười chào như có vẻ thân thiết với nhân viên lễ tân rồi đi lên phòng. Tôi nhanh chóng liếc nhìn biển số phòng của họ rồi cũng vờ là khách đến đặt phòng bên cạnh phòng của hai người. Phải rồi, tôi phải “bắt tận tay day tận trán”, chí ít cũng phải tát vào mặt cô ấy vài cái thì mới hả dạ được.
Và tôi đã làm như vậy! Khi cả hai vừa bước vào phòng chưa kịp đóng cửa lại, tôi đã lao vào đẩy cửa và tát túi bụi vào mặt cô ấy, la hét om sòm khiến cho gã tình nhân kia không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô ấy cũng chẳng chống cự lại, cứ để cho tôi đánh cho đến khi có người đến can ngăn.
Sợ mọi người sẽ nhận ra mình, tôi nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo và bước ra khỏi khách sạn, không quên ném vào mặt cô ấy và gã kia một cái nhìn khinh bỉ cùng những lời miệt thị.
Sau hôm đó, cô ấy nghỉ việc, đồ đạc trong nhà tôi cô ấy cũng tự động đến chuyển đi, không nóigì và cũng không gặp tôi thêm lần nào. Phải, chẳng lẽ cô ấy lại dám gặp tôi thêm lần nữa sao?
Một tuần, rồi hai, ba tuần không gặp cô ấy, tôi cảm thấy rất nhớ. Không phải nhớ “cô ấy” mà tôi nhớ “em” – người con gái tôi đã yêu. Tôi thấy mình thật hèn hạ và yếu đuối. Tại sao tôi vẫn có thể nhớ đến một người đã lừa dối mình như vậy. Có lẽ vì tôi vẫn là một phụ nữ, sự yếu đuối đã ăn sâu trong tâm hồn mình… Nhưng dẫu có ra sao thì tôi sẽ không bao giờ gặp lại em, tôi tự hứa với lòng mình như vậy. Tất cả mọi chuyện sẽ chôn sâu vào quá khứ.
Tôi trở lại với tôi của ngày xưa, thuở còn là một phụ nữ lạnh lùng, nghiêm nghị, trở lại với thói quen mua sắm, biết tự chăm sóc cho mình, biết hưởng thụ. Phải rồi, tôi là như thế, tôi mang hình ảnh của một phụ nữ thành đạt.
Thời gian dần trôi qua, vậy là tôi đã không gặp em nửa năm rồi. Em đi đâu, làm gì với tôi giờ là dấu hỏi lớn. Tôi thắc mắc về sự biến mất không dấu vết gì của em. Nhưng tôi luôn dặn lòng mình đừng có tìm em nữa, đừng làm thêm việc ngu ngốc gì nữa. Nhưng thực sự tôi rất nhớ em, nhớ rất nhiều…
Ngày lễ tình nhân, nếu còn ở bên nhau, chúng tôi đã cùng nhau thực hiện ước mơ của mình, sẽ cùng đi du lịch và sẽ cưới nhau phải không em? Tôi đi lang thang khắp những nơi tôi và em đã cùng tới và cuối cùng lại trở về căn hộ của hai chúng tôi… nhưng tại sao lại trống vắng và cô đơn như thế này? Tất cả những điều tôi làm có ý nghĩa gì nếu tôi không có em ở bên?
Đứng thẫn thờ trước cửa nhà đã lâu nhưng tôi không dám bước vào. Tôi chỉ sợ khi mở cánh cửa này ra, hình ảnh của em lại ùa về, ôm chặt lấy tôi… Làm sao tôi có thể chịu đựng nổi khi nỗi nhớ cứ cào xé tâm can mình?
- Thưa cô, cô là chủ căn hộ này đúng không ạ? Tôi đến giao bưu phẩm.
Tôi giật mình quay lại, vội lau hai hàng nước mắt và đáp lại:
- Vâng, tôi là chủ nhà này!
- Cô có bưu phẩm của cô Hoài Thu gửi tới. Mời cô ký nhận.
Hoài Thu, của em ư? Nhưng…
- Tôi…
- Cô có thể nhận không ạ?
- Tôi… Vâng, tôi sẽ ký.
“Hoài Thu gửi cho tôi?” – Thôi được, tôi sẽ nhận để xem em còn muốn gì nữa đây? Tự nhủ với lòng mình như vậy nhưng tôi biết tôi đang vui, em đã gửi quà cho tôi vào đúng ngày đặc biệt này. Vậy là em vẫn nhớ đến tôi!
Phải mất một lúc lâu tôi mới đủ can đảm để mở gói bưu phẩm. Một phong thư và một gói quà nhỏ. Tôi mở gói quà, đó là một cặp nhẫn cưới. Lạ thật, em gửi cho tôi nhẫn cưới làm gì? Câu hỏi ấy thôi thúc tôi mở thật nhanh phong thư.
Gửi chị – người em yêu!
Em đã lừa dối chị. Em xin lỗi! Chính em cũng không thể chấp nhận được việc mình làm. Em biết chị sẽ căm ghét em. Em không dám cầu mong sự tha thứ của chị. Nhưng em cầu xin chị hãy đọc hết lá thư này.
Hôm nay là ngày mà đáng lẽ chúng ta đang được ở bên nhau, cùng đi du lịch rồi phải không chị? Và chúng ta sẽ làm một đám cưới thật bí mật, chỉ hai ta thôi là đủ. Đôi nhẫn cưới này em đã mua từ lâu rồi, em đã nghĩ mình sẽ là người cầu hôn chị. Chắc chị sẽ bất ngờ và hạnh phúc lắm! Cứ nghĩ về chị và ước mơ của chúng mình mà em hạnh phúc lắm chị ạ! Em yêu chị nhiều lắm, chị biết không?
Em biết mình không thể sống được đến ngày để hưởng hạnh phúc bên chị. Nhưng em muốn làm tất cả vì chị. Em không muốn thấy chị vất vả, quên ăn, quên ngủ ngủ, em cũng không muốn nhìn thấy gương mặt chị thiếu vắng nụ cười. Em đã làm tất cả, kể cả những điều đáng khinh thường nhất. Nhưng vì chị, điều đó sẽ trở nên thật ý nghĩa với em.
Chị hãy quên em và bắt đầu cuộc sống mới.
Em yêu chị! Mãi mãi…”
…
Tôi… thực sự tôi không hiểu, tôi không muốn chấp nhận điều tôi đang nghĩ đến. Em đã làm gì? Em không còn tồn tại nghĩa là sao?
Như choàng tỉnh cơn mê, tôi vội chạy xe đến nhà em, nơi mà tôi chưa một lần dám đặt chân đến. Lúc đó trời đã chập choạng tối, mọi vật đều chìm trong sợ hãi…
Nhưng tôi đã quá chậm trễ, em đã ra đi, mãi mãi… Tôi hận em, em đã biến tôi thành kẻ vô tâm, thành tội đồ, thành kẻ đã phản bội tình yêu của em. Phải, không phải em mà chính là tôi. Làm sao tôi có thể tha thứ cho mình được đây. Tôi không xứng đáng với tình yêu cao thượng ấy. Tôi hận em và hận chính mình. Nhưng tôi biết rằng cả đời này tôi sẽ nhớ về em, sẽ yêu em. Giống như em, tình yêu đó là mãi mãi…
Hoài Thu, chị yêu em!
tôi đã cộng tác với nhiều báo đài, đến năm hai đã được nhận vào làm ở đài truyền hình. Tôi được cha mẹ tin tưởng, đặt nhiều hy vọng, được bạn bè, thầy cô yêu quý.Ngày ấy, tôi được nhiều anh theo đuổi, giàu có, nghèo có, giả dối, chân thành đều có. Nhưng không hiểu tại sao tôi không thể có cảm tình được với bất kỳ ai. Mọi người bảo tôi kén cá chọn canh và tôi cũng nghĩ thế thật. Có lẽ tôi chưa gặp được người phù hợp, duyên trời chưa định, vả lại thế cũng tốt… tôi càng có thời gian cho học hành và công việc của mình hơn. Vì thế, dù thấy lũ bạn mải mê hẹn hò, yêu đương tôi cũng chẳng lấy làm sốt ruột.
Ra trường được 3 năm, tôi có thêm bằng thạc sỹ, công việc cũng tốt hơn trước nhưng chuyện yêu của tôi vẫn chẳng thấy có biến chuyển gì. Lúc này mọi người lại nghĩ tôi đang phấn đấu công danh nên chưa muốn yêu ai, và tôi cũng nghĩ thế thật. Nhưng đến bây giờ thì tôi đã hiểu, đã tìm được bản ngã của chính mình… tôi là les!Tôi chỉ nhận ra sự thật ấy khi có chuyến công tác vào Nha Trang cùng một đồng nghiệp nữ. Thường thì chúng tôi có phòng riêng nhưng do hôm đó khách sạn hết phòng nên chúng tôi ở phòng đôi. Cô ấy tên Hoài Thu, ít hơn tôi ba tuổi, là sinh viên mới ra trường, vừa được tôi tuyển vào phòng. Trước kia tôi đã từng nghĩ nếu là con trai, nhất định mình sẽ tán bằng được cô gái này, một cô gái thông minh, xinh đẹp lại có thân hình gợi cảm. Hơn nữa, tôi nghĩ đơn giản rằng, đàn ông hay phụ nữ đều thích cái đẹp nên tôi để ý Thu cũng là chuyện rất đỗi bình thường. Nhưng đến khi ở cùng phòng nhau, tôi nhận ra cảm xúc, suy nghĩ của tôi trước đây hay bây giờ đều là do tôi thích cô ấy.Khi tắm xong, Thu quấn mình trong chiếc khăn bông, để lộ đôi chân trắng mịn màng, phần trên thấp thoáng vòm ngực đầy đặn. Lúc nhìn thấy cô ấy bước ra từ nhà tắm, tim tôi đập thình thịch, có cảm giác như ngộp thở. Cố trấn tĩnh lại bản thân và tỏ ra bình thường, tôi đi lấy quần áo rồi vào ngồi trong buồng tắm, phải mất đến hơn một tiếng tôi mới có thể bước ra ngoài.
Từ lúc ấy, tôi ngại nhìn Thu, ngại bắt chuyện, có chút gì đó cáu kỉnh trong giọng nói của tôi. Thu lại tưởng làm tôi phật lòng điều gì nên lại càng sán đến hỏi han. Mỗi lần như vậy, tôi lại đứng dậy đi ra chỗ khác nhưng em không chịu dừng lại. Tối đến khi chúng tôi đi ngủ, em vòng tay qua người tôi thủ thỉ: “Chị à, có chuyện gì em không phải chị cứ bảo em, em sẽ sửa mà”, rồi cô ấy gục đầu vào lưng tôi.
Những cử chỉ của em khiến tôi không thể kìm được bản thân, tôi đã quay lại ôm và hôn em cuồng nhiệt. Giây phút đó với tôi thật tuyệt vời nhưng nó lại khiến em kinh ngạc vô cùng,… Em không kịp phản ứng gì, chỉ mở to mắt nhìn tôi. Khi nhận ra hành động của mình, tôi cũng cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình. Lúc đó, tôi vớ vội áo choàng chạy ra biển, đêm ấy tôi không quay lại phòng.
Cả đêm đi lang thang trên bờ biển, tôi vẫn không thể lý giải hay nói chính xác là tôi không thể tin được những gì đã xảy ra. Tôi là les ư? Tôi đang có trong tay tất cả những gì mình muốn nhưng nếu mọi người biết tôi là, tôi sẽ còn lại gì đây? Nhớ lại những câu chuyện đọc được trên mạng tôi mới thấy những người les họ đã khổ sở như thế nào và chẳng nhẽ giờ đây, tôi là một trong số họ? Làm sao tôi dám quay lại gặp em nữa? Nếu em nói ra, tất cả mọi người sẽ biết chuyện này sao? Tôi tưởng tượng ra những ánh mắt của mọi người nhìn mình đầy khinh miệt… nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn phải đối mặt với tất cả…
Quay lại phòng lúc trời đã sáng, thấy em đang năm nghiêng mặt vào tường, tôi nghĩ chắc em đang ghê tởm tôi lắm. Vội vàng thay quần áo, thu xếp hành lý, Một chuyến đi định mệnh, chuyến đi giúp tôi nhận ra con người thật của mình, khiến tôi rẽ sang hướng khác của cuộc đời mà tôi không hề ngờ tới. Tôi như phải đối mặt với hai cú sốc lớn: Tôi là les và em cũng giống tôi!
Tôi bị em làm cho rối bời và mụ mị mất rồi. Nhưng dẫu thế nào tôi vẫn muốn níu lấy em. Trong thời khắc này, em là điểm tựa, vị cứu tinh của cuộc đời tôi, là người duy nhất biết được bí mật của tôi…
Ngay khi chuyến công tác kết thúc, tôi trở lại với guồng quay của công việc. Nhưng dù có bận đến đâu tôi và em vẫn dành thời gian bên nhau vào mỗi ngày cuối tuần. Giống như một cặp tình nhân thật sự, chúng tôi đưa nhau đi khắp nơi, nhìn ngắm phố phường, chọn những món đồ em thích. Thật kỳ lạ là tôi chỉ muốn quan tâm em, muốn làm em vui và quên mất cả thói quen của mình, quên rằng mình cũng là phụ nữ. Bởi trước đây, chính tôi cũng thèm khát được yêu chiều đó sao? Nhưng với em, tôi thấy mình giống một người đàn ông hơn.hơn.
Tình yêu của chúng tôi lớn dần lên nhưng chưa một lần hai đứa đi quá giới hạn. Tôi sợ rằng khi điều ấy xảy ra cũng giống như đàn ông và phụ nữ sẽ bị ràng buộc với nhau dù muốn hay không. Tôi chỉ mong em được thoải mái khi bên cạnh tôi mà không phải lo sợ điều gì. Nhưng càng về sau, những mối lo ngại lại đến với tôi nhiều hơn. Trong cơ quan đã bắt đầu nhỏ to và thêm thắt những câu chuyện về tôi và em. Không biết Hoài Thu sẽ cảm thấy như thế nào khi chính tôi còn thấy run sợ? Làm cái nghề này nên tôi quá hiểu “miệng lưỡi thế gian”, quá hiểu “dư luận” là như thế nào. Nhưng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi, em vẫn vô tư và chuyện trò với mọi người tự nhiên, như chẳng có việc gì tác động đến em cả…
Những chuyện xảy ra trên cơ quan khiến tôi càng muốn gần em hơn. Tôi muốn có không gian thật sự riêng tư, muốn có một nơi để chúng tôi có thể thoải mái trao cho nhau những cử chỉ yêu thương mà không bị giật mình khi thoáng thấy bóng một người quen nào đó. Và nơi chúng tôi chọn để làm điều ấy giống như nơi chúng tôi bắt đầu, đó là khách sạn.
Nhưng mỗi lần mở cánh cửa phòng bước vào là tôi tưởng mình đang bước vào một thế giới khác, chính xác hơn là tôi nhìn thấy một con người khác của mình. Tôi không thể tỉnh táo mà kiểm soát được hành động của mình nữa. Tôi lao vào ôm chầm lấy em, ngấu nghiến em giống như người đàn ông đang khao khát làm tình với một người phụ nữ vậy. Những lúc như thế em cũng đáp lại thật nồng nhiệt. Chính em là người dạy tôi trở thành một les thực sự, em luôn biết cách làm tôi cảm thấy thỏa mãn. Nhưng xong mỗi lần như vậy tôi như kẻ mất hồn, bất thần rồi lại sợ hãi, xấu hổ khi nghĩ lại những chuyện vừa qua…
Tôi có cảm giác kinh tởm chính mình. Tôi trở nên ngại ngùng khi đứng trước mọi người, thấy e sợ khi nghĩ rằng họ đang nói về chuyện của mình, họ biết chuyện đó rồi, chỉ là họ ra vẻ bình thường trước mặt tôi. Tôi không còn được tự tin như trước nữa mà dần biến thành một kẻ nhút nhát, luôn muốn ẩn mình vào một vỏ bọc, muốn dựa dẫm vào em nhiều hơn. Và… em đã để tôi làm điều đó.
Không biết từ lúc nào em đã trở thành người quản gia của tôi. Em nói với gia đình là muốn sống tự lập và chuyển đến sống cùng căn hộ với tôi, tất cả mọi chi tiêu sinh hoạt đều do em tự quyết. Bao nhiêu tiền tiết kiệm, tiền lương, tiền thưởng tôi đưa hết cho em, muốn chi tiêu gì lại ngửa tay xin em. Trước em tôi chẳng có nổi một Phải! Đời không ai biết được chữ ngờ. Tôi không ngờ rằng người con gái tôi đã yêu hết mình, đã trao cho em tất cả lại có thể lừa dối tôi? Nhưng cũng chính em đã khiến tôi phải đau đớn suốt quãng đời còn lại, vì tôi chỉ yêu em và trong tâm trí lúc nào cũng nhớ về em…
Chúng tôi ước mơ sẽ được cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới. Khi kết thúc chuyến đi ấy sẽ là một đám cưới bí mật của em và tôi. Cứ nghĩ đến giây phút được có em bên mình mãi mãi, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng bây giờ cả tôi và em đang phải tích cực làm việc để có đủ khả năng tài chính thực hiện ước mơ ấy. Miệt mài với công việc nên tôi bỗng chốc quên mất sự quan tâm hàng ngày với em. Đến khi về nhà, tôi cũng chỉ ôm hôn em qua quýt rồi vội vàng lao vào bàn làm việc. Trong một tháng chúng tôi không có sự gần gũi nhau, em cũng tự mình đi mua sắm, tự mình dọn dẹp nấu nướng, làm mọi việc trong yên lặng vì không muốn làm ảnh hưởng đến tôi.
Dạo này em hay vắng nhà, thậm chí có hôm còn đi qua đêm. Ban đầu tôi cũng không thắc mắc gì nhưng trực giác mách bảo tôi rằng em đang giấu tôi chuyện gì đó. Một tháng, rồi hai tháng trông em hốc hác hẳn đi. Tôi hỏi em thì em viện cớ công việc quá nhiều, vì em mới nhận làm thêm ngoài giờ, vì em cũng chỉ muốn mau chóng thực hiện được ước mơ của cả hai. Vậy là sự việc tiếp diễn thêm hai tháng nữa, cho đến khi tôi quyết định theo dõi em…
Đó một buổi chiều thứ bảy, sau khi nhắn tin cho tôi là bận đi phỏng vấn nhân vật nên sẽ về nhà muộn. Lúc ấy cũng gần đến giờ tan sở nên tôi vờ gặp đối tác bên ngoài để nghỉ sớm và theo dõi em. Trên suốt quãng đường đi tôi chỉ cầu mong những điều em nói với là thật… Nhưng không, sự thật không phải như vậy.
Ngay khi em dừng chân trước cửa khách sạn thì một gã bước ra từ chiếc Rolls- Royce nhanh chóng tiến đến, choàng tay ôm lấy em. Lúc đó, tôi bất thần không nghĩ được gì, chẳng biết phải làm thế nào vì không dám tin vào những gì vừa nhìn thấy. Em giống tôi đúng không? Em là les mà, vậy thì tại sao…? Rốt cuộc em là gì của hắn? Tôi ghen. Phải, tôi đang ghen, đang tức giận, muốn chạy tới tát thật mạnh vào mặt em, thét vào mặt em. Nhưng tôi không làm vậy vì tôi muốn xem hết màn kịch này, muốn biết em định dở trò gì với tôi.
Bất chợt tôi lại nhớ đến những câu chuyện được đăng trên báo chí, đó là nhiều cô gái cặp bồ với les chỉ với mục đích là đào mỏ rồi cao chạy xa bay, để lại chúng tôi – những người les muốn giữ kín bí mật chẳng thể làm gì được. Chắc số tiền tôi đưa cho em giữ cũng sẽ về tay em trong nay mai. Và cả khoản tiền tiết kiệm bao năm trời của tôi nữa chứ? Tại sao tôi lại có thể dễ dàng tin em như vậy?
Gạt bỏ những suy nghĩ như đang muốn làm nổ tung đầu mình, lúc này tôi đang dõi theo em và gã đại gia kia. Hai người đi vào khách sạn, cười chào như có vẻ thân thiết với nhân viên lễ tân rồi đi lên phòng. Tôi nhanh chóng liếc nhìn biển số phòng của họ rồi cũng vờ là khách đến đặt phòng bên cạnh phòng của hai người. Phải rồi, tôi phải “bắt tận tay day tận trán”, chí ít cũng phải tát vào mặt cô ấy vài cái thì mới hả dạ được.
Và tôi đã làm như vậy! Khi cả hai vừa bước vào phòng chưa kịp đóng cửa lại, tôi đã lao vào đẩy cửa và tát túi bụi vào mặt cô ấy, la hét om sòm khiến cho gã tình nhân kia không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô ấy cũng chẳng chống cự lại, cứ để cho tôi đánh cho đến khi có người đến can ngăn.
Sợ mọi người sẽ nhận ra mình, tôi nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo và bước ra khỏi khách sạn, không quên ném vào mặt cô ấy và gã kia một cái nhìn khinh bỉ cùng những lời miệt thị.
Sau hôm đó, cô ấy nghỉ việc, đồ đạc trong nhà tôi cô ấy cũng tự động đến chuyển đi, không nóigì và cũng không gặp tôi thêm lần nào. Phải, chẳng lẽ cô ấy lại dám gặp tôi thêm lần nữa sao?
Một tuần, rồi hai, ba tuần không gặp cô ấy, tôi cảm thấy rất nhớ. Không phải nhớ “cô ấy” mà tôi nhớ “em” – người con gái tôi đã yêu. Tôi thấy mình thật hèn hạ và yếu đuối. Tại sao tôi vẫn có thể nhớ đến một người đã lừa dối mình như vậy. Có lẽ vì tôi vẫn là một phụ nữ, sự yếu đuối đã ăn sâu trong tâm hồn mình… Nhưng dẫu có ra sao thì tôi sẽ không bao giờ gặp lại em, tôi tự hứa với lòng mình như vậy. Tất cả mọi chuyện sẽ chôn sâu vào quá khứ.
Tôi trở lại với tôi của ngày xưa, thuở còn là một phụ nữ lạnh lùng, nghiêm nghị, trở lại với thói quen mua sắm, biết tự chăm sóc cho mình, biết hưởng thụ. Phải rồi, tôi là như thế, tôi mang hình ảnh của một phụ nữ thành đạt.
Thời gian dần trôi qua, vậy là tôi đã không gặp em nửa năm rồi. Em đi đâu, làm gì với tôi giờ là dấu hỏi lớn. Tôi thắc mắc về sự biến mất không dấu vết gì của em. Nhưng tôi luôn dặn lòng mình đừng có tìm em nữa, đừng làm thêm việc ngu ngốc gì nữa. Nhưng thực sự tôi rất nhớ em, nhớ rất nhiều…
Ngày lễ tình nhân, nếu còn ở bên nhau, chúng tôi đã cùng nhau thực hiện ước mơ của mình, sẽ cùng đi du lịch và sẽ cưới nhau phải không em? Tôi đi lang thang khắp những nơi tôi và em đã cùng tới và cuối cùng lại trở về căn hộ của hai chúng tôi… nhưng tại sao lại trống vắng và cô đơn như thế này? Tất cả những điều tôi làm có ý nghĩa gì nếu tôi không có em ở bên?
Đứng thẫn thờ trước cửa nhà đã lâu nhưng tôi không dám bước vào. Tôi chỉ sợ khi mở cánh cửa này ra, hình ảnh của em lại ùa về, ôm chặt lấy tôi… Làm sao tôi có thể chịu đựng nổi khi nỗi nhớ cứ cào xé tâm can mình?
- Thưa cô, cô là chủ căn hộ này đúng không ạ? Tôi đến giao bưu phẩm.
Tôi giật mình quay lại, vội lau hai hàng nước mắt và đáp lại:
- Vâng, tôi là chủ nhà này!
- Cô có bưu phẩm của cô Hoài Thu gửi tới. Mời cô ký nhận.
Hoài Thu, của em ư? Nhưng…
- Tôi…
- Cô có thể nhận không ạ?
- Tôi… Vâng, tôi sẽ ký.
“Hoài Thu gửi cho tôi?” – Thôi được, tôi sẽ nhận để xem em còn muốn gì nữa đây? Tự nhủ với lòng mình như vậy nhưng tôi biết tôi đang vui, em đã gửi quà cho tôi vào đúng ngày đặc biệt này. Vậy là em vẫn nhớ đến tôi!
Phải mất một lúc lâu tôi mới đủ can đảm để mở gói bưu phẩm. Một phong thư và một gói quà nhỏ. Tôi mở gói quà, đó là một cặp nhẫn cưới. Lạ thật, em gửi cho tôi nhẫn cưới làm gì? Câu hỏi ấy thôi thúc tôi mở thật nhanh phong thư.
Gửi chị – người em yêu!
Em đã lừa dối chị. Em xin lỗi! Chính em cũng không thể chấp nhận được việc mình làm. Em biết chị sẽ căm ghét em. Em không dám cầu mong sự tha thứ của chị. Nhưng em cầu xin chị hãy đọc hết lá thư này.
Hôm nay là ngày mà đáng lẽ chúng ta đang được ở bên nhau, cùng đi du lịch rồi phải không chị? Và chúng ta sẽ làm một đám cưới thật bí mật, chỉ hai ta thôi là đủ. Đôi nhẫn cưới này em đã mua từ lâu rồi, em đã nghĩ mình sẽ là người cầu hôn chị. Chắc chị sẽ bất ngờ và hạnh phúc lắm! Cứ nghĩ về chị và ước mơ của chúng mình mà em hạnh phúc lắm chị ạ! Em yêu chị nhiều lắm, chị biết không?
Em biết mình không thể sống được đến ngày để hưởng hạnh phúc bên chị. Nhưng em muốn làm tất cả vì chị. Em không muốn thấy chị vất vả, quên ăn, quên ngủ ngủ, em cũng không muốn nhìn thấy gương mặt chị thiếu vắng nụ cười. Em đã làm tất cả, kể cả những điều đáng khinh thường nhất. Nhưng vì chị, điều đó sẽ trở nên thật ý nghĩa với em.
Chị hãy quên em và bắt đầu cuộc sống mới.
Em yêu chị! Mãi mãi…”
…
Tôi… thực sự tôi không hiểu, tôi không muốn chấp nhận điều tôi đang nghĩ đến. Em đã làm gì? Em không còn tồn tại nghĩa là sao?
Như choàng tỉnh cơn mê, tôi vội chạy xe đến nhà em, nơi mà tôi chưa một lần dám đặt chân đến. Lúc đó trời đã chập choạng tối, mọi vật đều chìm trong sợ hãi…
Nhưng tôi đã quá chậm trễ, em đã ra đi, mãi mãi… Tôi hận em, em đã biến tôi thành kẻ vô tâm, thành tội đồ, thành kẻ đã phản bội tình yêu của em. Phải, không phải em mà chính là tôi. Làm sao tôi có thể tha thứ cho mình được đây. Tôi không xứng đáng với tình yêu cao thượng ấy. Tôi hận em và hận chính mình. Nhưng tôi biết rằng cả đời này tôi sẽ nhớ về em, sẽ yêu em. Giống như em, tình yêu đó là mãi mãi…
Hoài Thu, chị yêu em!